Chương 164: Dị năng không thể sao chép lung tung (2)
Chương 164: Dị năng không thể sao chép lung tung (2)Chương 164: Dị năng không thể sao chép lung tung (2)
"Bên trên hiện giờ càng coi trọng cái này, rất có khả năng phòng ban của tôi sẽ thăng chức, đến lúc đó cũng lên một cấp." Lâm Vũ Dương cười nói: "Nói nhiều rồi, tuổi tác lý lịch của tôi vẫn còn ít, nghĩ quá đẹp cũng không phải là chuyện tốt, càng có thể sẽ có một lãnh đạo nhảy dù đến... haizz. Trước tiên cứ như vậy đã, tôi sắp xếp làm việc đây, cậu cũng cẩn thận."
Sở Qua đưa mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lâm Vũ Dương sải bước rời đi, thâm nghĩ Lâm Vũ Dương bằng tuổi với mình, tính tháng hình như còn lớn hơn mình một chút. Hai mươi tám tuổi thực chức khoa trưởng đã không dễ dàng, nếu làm phó phòng thì lý lịch thật sự mỏng, độ khó quả thực tương đối lớn.
Có thể nhìn ra được Lâm Vũ Dương rất muốn... nói ra thì nếu suy muốn quá đẹp cũng không phải là chuyện tốt, thực ra thật sự rất muốn đi.
Cũng rất tốt, đây mới là bạn học cũ thực sự a.
Hắn an tĩnh đứng ở dưới bóng cây chờ một lúc, không lâu sau, hai thiếu niên mặc thường phục từ phía sau đến gần hắn, đưa tay ra làm dấu hiệu với hắn. Sở Qua gật đầu, biết đây là cán bộ mặc thường phục mà Lâm Vũ Dương phái tới, liên cất bước rời khỏi bệnh viện.
Ở bên ngoài cũng tản ra mấy bước, Sở Qua nhất thời không biết lúc này cần phải làm gì.
Về nhà gõ chữ, không muốn về, dân theo cảnh sát ngồi chờ tội phạm truy nã, vê nhà gõ được chữ gì chứ... độc giả trung thực Phan Đạt và A Tuấn nhất định sẽ đồng ý.
Thế nhưng mình cứ đi mò thì có tác dụng gì chứ?
Theo lý luận thì khả năng tìm mình báo thù cũng không lớn lắm... Sở Qua ngược lại tin vào phán đoán của Lâm Vũ Dương, đối phương không chắc sẽ biết hắn là ai. Ngược lại vợ chồng đầu bếp Kim của Nhà Đen bên đó cũng không ổn lắm, ngộ nhỡ đối phương biết Chung Dật bọn họ và Kim đầu bếp là một nhóm...
Nghĩ đến đây, Sở Qua mau chóng chạy đến quán cơm của Kim đầu bếp. ...
Lúc này quán cơm của Kim đầu bếp. đón một vị khách đặc biệt.
Lúc này mới khoảng hơn mười giờ sáng, một vị khách cũng không có, Kim đầu bếp còn đang ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, bà chủ còn đang ở trong quầy dùng wechat liên hệ với Chung Dật hỏi thăm tin tức của hai người bạn kia.
Quan hệ của Nhà Đen về lý mà nói thì là bảo mật, bọn họ không thích hợp đến hỏi thăm tất cả, chỉ có thể từ xa biểu đạt sự quan tâm một chút.
Một người đàn ông cao to cơ bắp lực lưỡng sắc mặt hung ác đẩy cánh cửa kính ra.
Dị năng áp chế người khác, thể phách cũng phải đuổi kịp mới được a. Dung Phục vô cùng hài lòng với thể phách của mình, đã từng thử qua việc chiến đấu bằng nắm đấm, không cần dị năng cũng có thể đánh cho đối phương sống dở chết dở.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người của bà chủ ở trước quầy, lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Bà chủ này từ nương bán lão, ngược lại vẫn còn phong vận thướt tha.
Hắn ngược lại không xác định được vợ chồng chủ quán này có phải là thành viên của Nhà Đen hay không, chỉ có điều biết Vạn Tử Tuấn, Phan Đạt bọn họ thường xuyên đến đây tụ hội, cũng đến xem thử.
Vừa nhìn một cái, rất hiển nhiên, bà chủ là người có dị năng, loại tỉnh thần mơ hồ ba động đó, có thể nhìn ra được.
Đây chính là nguyên nhân khiến Trương Kỳ Nhân nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao hắn không nhìn ra được Sở Qua có dị năng, theo lý mà nói người dị năng đều thuộc tuýp người có tinh thân lực hưng thịnh, về phương diện này thật sự có thể cảm giác được, người cao cấp hơn nhìn người thấp hơn càng dễ dàng hơn. Dị năng của Trương Kỳ Nhân không làm sao rèn luyện được, nhưng dị năng bóng trăng lại rèn luyện vô cùng vững, hắn không nhìn ra được cô nương đối diện có dị năng gì còn có thể lý giải được, nhưng Sở Qua thì dựa vào cái gì chứ, mọi người đều là ngày ngày ngồi đó gõ chữ mà.
Bà chủ nhìn thấy khách đi vào, cũng ngẩng lên đón: "Xin chào, xin hỏi có mấy người?"
Dung Phục híp mắt lại quan sát bà một lát, nhếch miệng cười nói: "một người."
Nói xong đi sát qua bên cạnh bà chủ, ngồi vào bàn. Đồng thời khi đi sát qua không chú ý mà đụng vào bà chủ một cái.
Bà chủ nhíu mày, cảm thấy vị khách này có chút buồn nôn, ngữ khí liền lạnh xuống nói: "Trên bàn có menu."
Dung Phục nghênh ngang ngồi ở bên bàn, vừa phân tích dị năng vừa rồi chạm vào bà chủ mà sao chép được, vừa cười lớn nói: "Tôi gọi bà có được không?"
Bà chủ lập tức biến sắc.
Dung Phục cũng đồng thời biến sắc.
Còn cho rằng sao chép dị năng cao hơn một cấp, ăn chắc đối phương rồi chứ, kết quả đây là thua bởi cái gì.
Làm cho thức ăn trông lấp lánh bling bling ư?
Ngươi con mẹ nó lại trêu trọc ta ư?