Chương 165: Dị năng thật sự không thể sao chép lung tung (1)
Chương 165: Dị năng thật sự không thể sao chép lung tung (1)Chương 165: Dị năng thật sự không thể sao chép lung tung (1)
Dung Phục vừa tức vừa hối hận, sớm biết vậy không bằng để lại cái dị năng nát viết chữ trên mặt kia cho rồi, tốt xấu gì cũng có tính thực dụng hơn.
Dị năng của hẳn khai phá mở rộng được rất cao rồi, rất lâu trước kia CÐ này đã rất dài rồi, phải cách ngày mới có thể sao chép dị năng mới được, hiện giờ chỉ cần cách mấy phút đồng hồ là có thể rồi. Hơn nữa dị năng sao chép được trước kia chỉ có thể giữ được một tiếng, bây giờ có thể giữ được một ngày thậm chí là lâu hơn một chút.
Cho nên mới dẫn đến càng ngày càng phóng túng, sao chép lung tung, hiện giờ cuối cùng cũng phải nếm quả đắng rồi. Cách mấy phút đồng hồ cũng là thời gian, chồng người ta cũng đã từ trong bếp mang theo cái chày cán bột ra rồi.
Bà chủ cũng từ góc tường lấy ra một cái chổi, nhắm vào đầu hắn đánh xuống: "Gọi lão nương à? Gọi lão nương nhà ngươi đi."
"Bịch" một tiếng, Dung Phục vội vangf nhảy ra, cái chổi kia đập vào mặt bàn, bát vỡ văng khắp nơi.
Chày cán bột của Kim đầu bếp đã xuông đến chào hỏi đầu hắn rồi. .
Dung Phục vội vàng đưa tay ra đỡ một cái, sức mạnh của đầu bếp cũng không phải là nhỏ, cú này lại khiến cho cánh tay hắn đau nhức.
Dung Phục bị kích cho hung tính nổi lên rồi, ánh mắt trở nên dữ tợn.
Hắn bay đến đá nghiêng một cái, đá trúng chính giữa cái chổi của bà chủ, một tiếng "rắc rắc" vang lên, cái chổi đã gãy thành hai đoạn. Bà chủ bị chấn động đến mức ngã ra, đập vào quầy tính tiền, trong lòng hoảng sợ.
Người này không cần dị năng cũng là kẻ chiến đấu rất lợi hại.
"Đùng" Dung Phục nắm lấy cái chày cán bột của Kim đầu bếp, mắt lộ hung quang: "Các ngươi đây là tìm chết!"
Kim đầu bếp căn bản không kịp chống đỡ, Dung Phục một quyền đã đánh vào ngực hắn, cả người giống như cưỡi mây đạp gió ngã nhào về phía sau, đập vào cạnh bàn, làm rơi chén đĩa đầy đất, ở trên mặt đất đau đớn rên rỉ.
Bà chủ mau chóng đi đỡ chồng lên, một khắc này hai vợ chồng vô cùng hối hận vì bình thường không rẻn luyện tử tế, không có chuyện gì thì chỉ chơi game! Đây là báo ứng của việc tặng đầu người treo máy sao? Hiện thực cũng là tặng đầu người rồi.
Dung Phục cười gắn dữ tợn, bóp chặt nắm đấm đi lên: "Vốn dĩ còn chỉ nghĩ giáo huấn các ngươi một trận là xong chuyện, mà các ngươi lại muốn tìm chết..."
Ánh mắt của hắn quét qua đánh giá bà chủ, ý vị khó nói.
Bà chủ căm hận nói: "Đụ má mày."
Bà đưa tay móc từ trong túi ra một viên kẹp, dùng sức ném lên trên đất.
Giấy kẹo tản ra, ánh sáng lấp lánh chiếu sáng cả quán cơm.
Con mắt của Dung Phục cũng suýt chút nữa bị ánh sáng mạnh kia làm mù, vô thức che mắt lại, hai vợ chồng đã giống như không cánh mà bay rồi.
"Mẹ nó." Dung Phục trợn tròn mắt, nước mắt cũng không ngăn được rồi.
Cái thứ dị năng ngu ngốc này, lại còn có thể dùng làm đạn tia chớp ư? Thật sự con mẹ nó cái trò như vậy mà bọn họ cũng nghĩ ra được.
Hắn thật sự bị chọc giận hoàn toàn rồi, cũng mặc kệ bên ngoài là đường lớn, sải bước xông ra khỏi cửa đuổi theo, từ đẳng sau đá bay hai vợ chồng.
Một đường kim quang nhàn nhạt lướt qua bên người hai vợ chồng, một đấm nghênh đón cú đá bay lúc nãy.
"bịch".
Dung Phục lảo đảo hai cái mới ổn định lại được, cẩn thận nhìn kỹ, một hồ lô oa cũng đang hùng hổ lùi về sau, lùi ra ba bước rồi mới ổn định lại.
"Tam Oal" Thần sắc của Kim đầu bếp vui mừng, lại thúc giục: "Người này rất lợi hại, cẩn thận." Sở Qua hít một hơi thật sâu, thần sắc ngưng trọng nhìn Dung Phục ở đối diện.
Đương nhiên rất lợi hại, đó là tội phạm giết người liên hoàn, dị năng chiến đấu nhiều, thể trạng và kinh nghiệm chiến đấu cũng không phải là loại sơ ca như mình có thể so sánh được.
Thế nhưng hắn vẫn là thấy việc nghĩa không lùi bước, thậm chí còn bảo hai cảnh sát thường phục kia đừng đến, trước tiên trốn đi triệu tập nhân mã đến rồi nói.
Bởi vì lúc này Dung Phục đã lộ ra hung tính rồi, phần lớn là tạm thời sẽ không nghĩ đến việc bỏ chạy. Cảnh sát thường phục một khi xuất hiện, chắc chắn đối phương sẽ chạy, mấy người mình sẽ không bắt nổi hắn.
Cần phải chiến đấu kéo dài thời gian đã, đợi Lâm Vũ Dương dẫn đại đội nhân mã đến, tốt nhất là có súng lục.
Hai cảnh sát trẻ cũng biết mấu chốt của vấn đề, không phải là lúc mình ra tay đánh rắn động cỏ, vừa vội vàng thông báo cho Lâm Vũ Dương, vừa xem Sở Qua một mình ứng chiến, cảm thấy đã nhìn thấy siêu cấp anh hùng của thành phố rồi.
Năm nay còn thật sự có người như vậy ư?
Đối diện với tội phạm giết người a.
Dung Phục cũng đang quan sát Sở Qua, thần sắc cũng có chút ngưng trọng. Trên mặt nạ hồ lô đó có chút dị lực, ngăn cản tin thần của hắn nhòm ngó, không có cách nào nhìn ra được tình hình của đối phương, thế nhưng toàn thân lại hiện ra kim quang nhàn nhạt, cùng với lực độ quyền cước vừa rồi, có thể phán đoán ra đây là kình địch.
Nhà Đen quả nhiên không phải là chỉ có khôi hài.
Hắn chậm rãi lấy ra một thanh chuỷ thủ.
Sở Qua: "Toi rồi."
Dung Phục căn bản không nói hai lời, trực tiếp hợp thân mà lên, một chuỷ thủ vô cùng hung ác đâm thẳng về phía bụng dưới của Sở Qua.
Sở Qua theo bản năng khởi động bộ pháp, hơi xoay người, đã tránh được một đòn này, tư thái tiêu sái khiến vợ chồng Kim đầu bếp suýt chút nữa hò reo.