Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 166 - Chương 166: Dị Năng Thật Sự

Chương 166: Dị năng thật sự Chương 166: Dị năng thật sựChương 166: Dị năng thật sự

không thể sao chép lung tung (2)

Trời mới biết trong lòng Sở Qua sớm đã sợ đến mức toát mồ hôi lạnh rồi, đây là phản ứng thân thể nhanh hơn phản ứng đầu óc, nếu như dựa theo phản ứng của hẳn, lần này căn bản không tránh được. Còn về rõ ràng tránh ra được có thể nhìn ra kẽ hở của đối phương, cũng trực tiếp bỏ qua cơ hội rồi...

Nếu như bị Thu Vô Tế nhìn thấy, nhất định sẽ bị mắng, chơi cái trò gì vậy.

Kinh nghiệm của Dung Phục vô cùng phong phú, một đòn bị tránh, chuỷ thủ lập tức xoay lại, lướt qua cánh tay của Sở Qua.

Có tiếng kim loại va vào nhau vang lên, trên cánh tay của Sở Qua chỉ có dấu vết mờ mờ, ngay cả da cũng không rách. Hai người tách nhau ra, trong mắc Dung Phục ngược lại nổi lên vẻ kinh ngạc vui mừng nói: "Hoá ra là dị năng đao thương bất nhập, thứ đồ tốt."

Sở Qua: ".."

"Mang theo một cái dị năng làm cho đồ ăn lấp lánh, lão tử chịu đủ rồi, dị năng của ngươi cho ta đi."

Bản thân Sở Qua không chút cảm giác, lại nhìn thấy trên người Dung Phục mơ hồ có quang mang loé lên.

Dị năng thật sự bị sao chép rồi?

Hắn sao chép như thế nào? Bản thân Sở Qua cũng không biết mình có dị năng gì a.

Sở Qua lại nổi lên một chút kỳ vọng và hiếu kỳ như vậy, hắn sẽ không triệu hoán ra Thu Vô Tế đấy chứ? Nếu Thu Vô Tế thật sự chạy ra, không đập cho đầu hắn thành dưa hấu mới lạ? Chợt có chút tâm thần bất định, ngộ nhỡ sao chép ra một thế giới song song, một Thu Vô Tế khác thì sao?

Thế nhưng thấy Dung Phục thần sắc thống khổ ôm lấy đầu, đi lại lảo đảo nói: "Mày. . đây là thứ chó má gì vậy?"

Sở Qua: "2"

Bất kể ngươi xảy ra chuyện gì, nếu không thừa cơ đánh ngươi, thật coi lão tử là kẻ ngốc sao?

Sở Qua cũng không nói hai lời xông lên, đối mặt chính là một cước đã bay mặt Dung Phục.

Dung Phục vô cùng miễn cưỡng vung cái chuỷ thủ xoẹt qua, ý đồ ngăn cản một đá này của Sở Qua. Chân của Sở Qua vừa thu vừa quét, nặng nề quét ngang từ cạnh mặt của Dung Phục.

"Bịch" một tiếng, cả người Dung Phục đập vào trên tường, thân thể đau đớn đến mức không chịu nổi nữa, đầu cũng đau như muốn vỡ ra.

Mẹ nó chứ đâu ra đao thương bất nhập, trên người chỗ nào cần đau vẫn đau, đầu óc càng giống như có vô số cây kim đâm vào, ngàn ngàn vạn vạn tin tức xông lên, khuấy cho hắn muốn phát điên.

Đây là dị năng gì...

Lượng tin tức của một thế giới điên cuồn tràn vào, người dị năng bình thường làm sao chịu được?

Tu tiên? Luyện khí? Độ kiếp? Thế giới chia thành chín châu, chính giữa là Đại Càn Quốc, có tiên sơn lơ lửng bên ngoài, tiên nhân đang sát hạch đệ tử... thiếu niên bình thường... vô số khuôn mặt vô số văn tự vô số công pháp đều đang nhảy loạn trong đầu, lộn xộn không có tổ chức. Định mệnh rốt cuộc đây là thứ gì? Thử phân tích làm sao sử dụng dị năng này, ý thức mơ mơ hồ hồ nói với hắn: Đi viết sách trước.

Dung Phục: "?2?"

Viết sách ư? Sở Qua không biết viết sách! Không đúng, cho dù biết viết, đang chiến đấu mà? Viết xong một quyển sách thì cỏ mộ cũng cao ba thước rồi.

Nắm đấm mang theo kim quang nhàn nhạt ở trước mắt kịch liệt phóng đại, trong đầu óc hỗn loạn của Dung Phục, tất cả đều chậm lại, trúng một quyền rồi.

Sở Qua ghi nhớ lời dạy của Thu Vô Tế, một quyền này có thể không giữ lại chút sức lực nào."Bịch" một tiếng, mắt thấy Dung Phục giống như diều đứt dây bay đến góc tường, một ngụm máu tươi phun lên không trung, khoái cảm của nắm đấm đó khiến cho Sở Qua ngay cả lỗ chân lông cũng khoái đến mức giãn nở ra.

Đối phương vì sao lại biến thành ngu ngốc đứng đó chịu đòn như vậy, đã không quan trọng nữa rồi.

Khoái cảm này càng quan trọng hơn.

Hắn sải bước đuổi theo, cưỡi lên người Dung Phục liên tục vung quyền: "Đánh độc... đánh bằng hữu của tao à? Còn dám đâm một dao? Đánh chết mẹ mày đi, sao chép dị năng giỏi lắm phải không?"

Vợ chồng Kim đầu bếp và hai cảnh sát trẻ mặc thường phục trợ mắt há miệng đang đứng cách đó không xa, nhìn thấy hồ lô oa bạo tẩu, toàn bộ đều nhìn đến ngốc rồi.

Ai mới là sóng SS, ai mới là hồ lô oa chứ? Tiếng bước chân vang lên, Lâm Vũ Dương dẫn theo nhân mã bao vây từ hai bên, vừa nhìn thấy cảnh tượng này cũng ngốc luôn, vô thức cho rằng người bị đánh chính là Sở Qua, mẹ nó sao lại trái ngược rồi?

Bạn học cũ ngày ngày ở nhà gõ chữ này, đơn thương độc mã bắt tội phạm truy nã?

Lâm Vũ Dương vội vàng chạy đến kéo Sở Qua lại: "Đề Hạt, đừng đánh nữa, còn đánh nữa là chết người đấy."

Sở Qua dừng tay lại, nhìn mặt Dung Phục không ra hình người nữa rồi,/pi" một cái, nói: "Còn dám ức hiếp người khác nữa thì đừng hỏi tại sao chết sớm."

Dung Phục hơi thở yếu ớt, ngay cả sức lực để biện bạch cũng không có.

Lâm Vũ Dương lặng im.

Đó là tiểu tác giả mình thuận miệng tán gẫu a.

Sở Qua thở hổn hển mấy hơi, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác, quay đầu lại nhìn, Thu Vô Tế dịu dàng đứng ở chỗ xa nhìn hắn, khuôn mặt mang theo ý cười.

Tất cả tâm tình thô bạo của Sở Qua đều lập tức bình ổn lại.

Hoá ra nàng vẫn luôn âm thầm bảo vệ mình.
Bình Luận (0)
Comment