Chương 173: Ta đáng yêu như vậy (1)
Chương 173: Ta đáng yêu như vậy (1)Chương 173: Ta đáng yêu như vậy (1)
Lúc nấu cơm, Sở Qua vẫn là cảm thấy mình xào trứng cũng không được lắm, bỏ hơi ít muối, nhạt quá, tuy rằng không tính là khó ăn, thế nhưng cũng kém xa bình thường Thu Vô Tế xào.
Bản thân hắn làm không ăn cũng được, chủ yếu là món canh thịt và cá chiên mà Thu Vô Tế làm lúc sau.
Thu Vô Tế lại không ngừng ăn món trứng rán, gắp mấy lần đã ăn sạch rồi.
Giống như ta ăn của ngươi rồi, ngươi ăn của ta...
Sở Qua nhịn không được nói: "Trứng này không ra hồn... ăn thêm chút thịt đi."
Thu Vô Tế mỉm cười nói: "Ta cảm thấy cũng không tệ, có thể là hôm nay ăn nhiều kẹo rồi, ăn chút đồ thanh đạm rất tốt"
Sở Qua nghiêng đầu nhìn nàng một hồi, không thể lĩnh hội được.
Thu Vô Tế mỉm cười, cúi đầu xới cơm.
Hắn không giống kiểu người trong sách của hắn, rất tốt.
Đổi lại những người dưới ngòi bút của hắn, đoán chừng sớm đã thuận theo mà trêu trọc rồi, nhưng mình muốn cũng không phải là những thứ đó, thật sự muốn như vậy mới là đem ý cảnh xông đến vỡ nát. Cái bộ dạng nghiêng đầu mờ mịt này của hắn, thật đáng yêu.
Nàng chậm rãi mở miệng nói|: "Ta thấy ngươi cũng có thể nấu cơm mà, nếu như nói ngươi giúp ta làm việc, vậy thì làm người giúp việc nấu cơm có tính không?" Sở Qua có chút ngại ngùng nói: "Nói thực, đến giờ thời gian của ta thật sự tương đối gấp, sợ là chỉ có thể thỉnh thoảng."
Thu Vô Tế suy nghĩ một chút, tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Hiện giờ hắn vừa phải tu luyện vừa phải gõ chữ, thời gian quả thực là tương đối gấp, thực ra cũng giống như lúc trước, bản thân đi mua đồ ăn nấu cơm, chính là để hắn không bị việc vặt quấy nhiễu, có thể an tâm viết sách.
Đối với hai người mà nói, tác phẩm của Sở Qua quả thực là cao hơn tất cả, cũng không chỉ vẻn vẹn là kiếm tiền nuôi gia đình, còn bao gồm rất nhiều ý nghĩa. Thu Vô Tế cảm thấy chí ít là ở phương diện này, mình là cần phải trợ giúp hắn.
Cái gì? Lúc đầu muốn một kiếm chém chết hắn cho xong việc ư?
Từng có loại chuyện này sao?
Sở Qua còn đang tỏ thái độ: "Có thời gian ta sẽ cùng nàng đi mua đồ nấu cơm, làm xong bản thảo còn có thể cùng nàng đi đến nơi khác dạo chơi, còn có không ít nơi thú vị mà nàng chưa từng đi. À đúng rồi, mang theo cả laptop nữa, thực ra chúng ta còn có thể suy nghĩ đến việc đi du lịch, hiện giờ nàng đã có chứng minh thư rồi..."
Thu Vô Tế ngạc nhiên bật cười: "Dịch bệnh đấy, còn đi du lịch, nói sau đi."
"Một số nơi vẫn có thể đi được." Sở Qua nói: "Ngoài ra ta vừa mới kiểm tra một chút, hôm nay đã đến ngày tính tiền nhuận bút rồi, bao gồm cả thu nhập hoàng kim minh của Trương Kỳ Nhân lúc trước nữa, thu nhập tháng này cực kỳ khả quan. Cộng thêm mấy ngày nữa là được tiền thưởng nữa, ta từ trước đến nay chưa từng có cảm giác giàu có như vậy... nàng thích gì có thể nghiên cứu một chút rồi..."
Nhìn dáng vẻ như hiến báu vật của hẳn, Thu Vô Tế vân là lắc đầu, đứng dậy thu dọn bát đũa nói: "Hoàng kim minh và tiền thưởng bắt tội phạm truy nã đó cũng không phải là thu nhập thường quy, lấy đâu ra nhiều Trương Kỳ Nhân và Dung Phục như vậy chứ. Ngươi bình tĩnh một chút đi, phải đi gõ chữ rồi, hôm nay vạn chữ không hoàn thành à, sư phụ?"
Sở Qua buồn bực trở về phòng gõ chữ, luôn cảm thấy thái độ của Thu Vô Tế hôm nay thật kỳ quái a... cụ thể là kỳ quái ở chỗ nào, thì không nói rõ được.
Thế nhưng cũng không lo lắng nhiều, bởi vì hôm nay có quá nhiều chuyện, nhiệm vụ quả thực là chưa hoàn thành Sở Qua thậm chí còn dự định viết thêm một chút, bởi vì hôm nay được lên đề cử.
Ngoài ra hiện giờ ở trên Bảng chiến lực cũng có chút thứ tự rồi, xếp hạng này là dựa theo số chữ và thành tích để tính toán, cho nên tuy rằng vạn canh của hắn kém xa những quái vật hai ba vạn xúc tu khác, nhưng thứ tự thì lại không thấp, vẫn có thể toả sáng, Sở Qua dự định tiếp tục giữ vững.
Đại đề cử bán chạy và thu nhập khả quan hôm nay đến ngày tính tiền hiển nhiên đều là từng kim từng kim đâm vào tiết gà, đủ khiến người ta phải gào khóc kêu la.
Sở Qua rất nhanh đã vùi đầu vào trong nội dung cốt truyện, lần này không cách vài phút lại đi tìm Thu Vô Tế nói chuyện nữa... chuyện này không có cách nào thường xuyên làm được, rất dễ gián đoạn tư duy, tận lực rồi. Thu Vô Tế thu dọn bát đũa xong, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, nhưng lại không tiếp tục đi viết tự truyện của nàng nữa.
Nàng dựa vào bên cửa lặng lẽ nhìn dáng vẻ Sở Qua chăm chú sáng tác, tiếng gõ bàn phím có tiết tấu mau chóng vang lên, rất có cảm giác âm luật. Thỉnh thoảng mắc lại, dựa vào ghế suy nghĩa, bàn tay không tự chủ được mà cầm lon cô ca cô la trên bàn lên uống.
Uống một ngụm dường như mạch suy nghĩ lại đến rồi, vội vàng bỏ xuống tiếp tục gõ chữ.