Chương 172: Quá khứ và hiện tại (2)
Chương 172: Quá khứ và hiện tại (2)Chương 172: Quá khứ và hiện tại (2)
Sở Qua: "...
Thu Vô Tế kéo kéo ống tay áo hắn nói: "Đến xem xem đoạn mở đầu này của †a có phải là tốt hơn một chút rồi không?"
Sở Qua cúi đầu nhìn một cái: "Ta tên Thu Vô Tế, xuất thân từ gia đình làm nông, vô cùng bình thường..."
"Hả hả hả?" Sở Qua nhìn thấy rất kinh ngạc nói: "Văn phong này của nàng, không những bắt đầu khẩu ngữ hoá rồi, còn biết cách dùng ngôi thứ nhất rồi."
Thu Vô Tế ngẩng đầu lên suy nghĩ, mỉm cười nói: "Bởi vì ta thật sự đang hồi ức lại a, giống như cùng người khác nói chuyện quá khứ vậy, nói ra hồi ức..."
"Việc tốt việc tốt... thế nhưng nàng cái này có phải là có chút không đúng không?"
"Hả? Chỗ nào không đúng?"
"Nhà nông không đặt nổi cái tên giống như Thu Vô Tế, hơn nữa nàng trời sinh lệ chất này làm sao có thể bình thường không có gì đặc biệt?"
".. Cái này hình như không phải là vấn đề của ta" Thu Vô Tế khinh bỉ nhìn Sở Qua nói: "Từ nhỏ bần hàn là nguyên văn của vị sư phụ nào đó, khai triển ra câu chuyện sẽ có sơ hở thế nào là vấn đề của ngươi."
Sư phụ văn học chịu khổ bế mặt, mặt mày nóng bỏng nói: "Chuyện của người đọc sách, làm sao có thể tính là vấn đề chứ, cái này gọi là BUG, khó tránh... còn về bình thường không có gì đặc biệt, khụ, dù sao đây cũng là một từ hay, từ hay, ta cũng lớn lên rất bình thường không có gì đặc biệt."
Sở Qua mất mặt nhanh như chớp trở về phòng mình gõ chữ.
Thu Vô Tế đưa mắt nhìn theo hắn chuồn đi, trong mắt cũng có chút hiếu kỳ.
Hiện nay Sở Qua gõ chữ bình thường rảnh rỗi tìm việc đi dạo một vòng, nói đôi câu ba lời, cũng không giống với việc gõ chữ nhàm chán trước kia.
Hắn đây là làm sao vậy?
Ừm, có lẽ là vừa làm sư phụ văn học, nên có lòng trách nhiệm.
Nói đến được Sở Qua khen một chút, mở đầu này hình như cũng rất khá, tinh thần của Thu Vô Tế phấn chấn hơn gấp trăm lần, tiếp tục viết thật nhanh. Chuyện này cũng lạ, mình biên soạn câu chuyện mà, không biết tường lược, miêu †ả không rõ chỉ tiết cứ lề mà lề mề buồn tẻ vô vị, đến khi hồi ức lại quá khứ, Thu Vô Tế liền biết rất rõ chuyện nào nên nói nhiều, chuyện nào nên qua loa là được.
Cùng thuộc về vô số năm trước sớm đã quên lãng, nàng biết rõ ít viết những chuyện vô vị như phơi nắng bắt rận đi. Viết nhiều vê gia đình bị địa chủ trong thôn ức hiếp ra sao, mẫu thân nhiều bệnh như thế nào, phụ thân cực khổ ra sao, lúc mình còn nhỏ đã phải lo liệu việc nhà thế nào, tuổi còn nhỏ đã phải ra đồng làm việc cắt vào chân máu me đầm đìa, rồi ngồi ở bên bờ ruộng nhìn cây lúa mà mình trồng đã xanh tốt cảm thấy vui mừng mãn nguyện như thế nào, nhớ đến khi tết đến tìm người bán hàng rong mua một viên kẹo, thật ngọt.
Sau đó ruộng đồng bị ác bá cướp đoạt nàng khóc lóc không cam lòng, cha mẹ đều lần lượt lâm bệnh nặng qua đời, nàng sợ bị ác bá cưỡng đoạt một thân một mình trốn vào núi rừng... tâm tình đó của Thu Vô Tế bản thân cũng cảm thấy từ trên giấy bạo phát ra rồi.
Hoá ra mình cũng đã từng có một mái nhà.
Chính là lúc đó muốn luyện võ tu hành, muốn giệt trừ những bất bình của thế gian a...
Vận khí của nàng vẫn là rất tốt, trong núi chân chừ tìm tiên, tiên nhân xoa đầu nàng, hỏi, cô bé, có muốn theo †a học kiếm không?
Tâm tư của Thu Vô Tế từ trong câu chuyện trở lại, giật mình nhìn ra bên ngoài cửa sổ trời đã hoàng hôn rồi.
Nàng khế thở dài một tiếng.
Đây là bối cảnh dưới ngòi bút của Sở Qua, thế nhưng lại là vạn năm nhân thế tang thương mà nàng đã trải qua.
Đây là cuộc đời của ta a, từng câu từng chữ đã khắc sâu vào trong nội tâm rồi... cùng ai sáng thế, thì có liên quan gì chứ?
Thu Vô Tế bỗng nhiên cảm thấy, đây không phải là luyện tập sáng tác, rõ ràng là tu hành.
Cuối cùng cũng có một ngày ta là †a.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến mùi thức ăn thơm phức, Thu Vô Tế sửng sốt, hít hà một hơi, xác nhận là từ trong phòng bếp truyền tới, không phải là mua về.
Cẩn thận lắng nghe, còn có tiếng xào rau.
Thu Vô Tế cực kỳ kinh ngạc, lặng lẽ đi ra ngoài nhìn một cái.
Sở Qua ngốc nghếch đang tráng trứng, nồi cơm điện bên cạnh đã bốc hơi nghi ngút, cơm chín rồi. Thu Vô Tế sửng sốt nhìn bóng lưng của hắn, bất giác mím chặt môi.
Dường như cảm thấy có người đang nhìn, Sở Qua quay đầu lại nhìn một cái, nhìn thấy Thu Vô Tế đang vịn vào cánh cửa thò đầu ra nhìn hắn, dáng vẻ giống như một biểu tình trên QQ "âm thâm quan sát", rất đáng yêu.
Sở Qua nhếch miệng cười nói: "Thấy nàng nhập thần, không muốn quấy rây nàng, muốn gọi đồ ăn ngoài cũng không có hứng. . ừm... cái khác thì không được, nhưng tráng trứng thì chắc là cũng không tệ lắm, đến nếm thử xem thế nào?"
Thu Vô Tế vô thức mở miệng nói: "Chắc chắn là rất khó ăn."
"Nào nào nào, để ta." Nàng đi đến chắp tay với Sở Qua, ý là để mình tiếp nhận, lại phát hiện không dễ tiếp rồi, trứng đã chín rồi.
Thu Vô Tế lặng lẽ gắp trứng ra đĩa, không biết là mùi vị gì, lúc này có lẽ có thể thể nghiệm được một chút tâm tình Sở Qua xem nàng nấu ăn đi, thật là rất ôn nhu.
Chính là có khó ăn hơn nữa, cảm giác cũng có thể ăn sạch sẽ.
Trải qua vạn năm, xuyên qua hai thế giới, mình của hiện tại, hình như cũng có một mái nhà?