Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 178 - Chương 178: Ai Giống Người Trong Sách (2)

Chương 178: Ai giống người trong sách (2) Chương 178: Ai giống người trong sách (2)Chương 178: Ai giống người trong sách (2)

Trương Hành Long lắc đầu nói: "Con rất có cách nghĩ... chỉ là thiếu kinh nghiệm, thiếu sự mài giữa. Cũng có lẽ là kìm nén quá nhiều? Dẫn đến hôm nay bộc lộ tài năng, hại người hại mình."

Trong lòng Trương Kỳ Nhân ngược lại rất là kinh ngạc, hẳn cho rằng phụ thân đến đây là để hỏi tội, suy cho cùng tài sản của công ty bị tra thuế rồi, cũng không phải chỉ là Trương Tiếu Nhân bi kịch, đối với gia tộc cũng là tổn hại rất lớn.

Kết quả lời này của phụ thân, ngược lại giống như đang dạy bảo?

Trương Hành Long lại không nói nhiều nữa, mà chuyển chủ đề nói: "Tiếp xúc với Nhà Đen, cẩn thận một chút... Chung Dật người này, không đơn giản."

Trong lòng Trương Kỳ Nhân rùng mình.

"Con cho rằng là con thuê Nhà Đen, lợi dụng bọn họ để đối phó nhà họ Vương, lại âm thâm tiết lộ tin tức cho nhà họ Vương, lợi dụng nhà họ Vương để gây áp lực báo thù bọn họ, bức cho bọn họ phải gắn liền với con, cách nghĩ rất tốt." Trương Hành Long cười nói: "Nhưng mà nếu như là bản thân Chung Dật chỉ hi vọng như vậy? Nếu đã đả kích nhà họ Vương, lại tiếp cận con thu được chứng cứ phạm pháp của nhà chúng ta?”

"Tiêu rồi" Trương Kỳ Nhân thốt ra một câu.

"Đương nhiên, ta cũng không thể xác định có phải là như vậy không, Chung Dật người này có lai lịch cổ quái, để mắt đến nhiều hơn mới được." Trong lòng Nhà Đen vẫn là có mấy phần bội phục, lúc trước hình như mình đã xem thường người trong thiên hạ rồi, quá mức cấp tiến.

Nhìn mặt của phụ thân, dung mạo của phụ thân cũng đã rất già rồi, trên mặt đã có nếp nhăn, tóc mai cũng đã bạc trắng, thế nhưng ánh mắt sắc như chim ưng đó, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.

Hắn luôn cảm thấy phụ thân là một người vô cùng lãnh khốc vô tình, đừng nói là với một người con riêng như hẳn, hai mươi mấy năm cũng không chăm sóc được mấy lần, cho dù là đối với Trương Tiếu Nhân, dường như cũng không quan tâm lắm.

Trương Kỳ Nhân thậm chí không biết đời này của phụ thân rốt cuộc là theo đuổi cái gì. "Chuyện của nhà họ Vương, con muốn tiếp tục hợp tác với Chung Dật xử lý bọn họ, được." Trương Kỳ Long cuối cùng uống hết ly trà, nặng nề đặt lên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Kỳ Nhân, trở nên có chút sắc bén nói: "Con có từng nghĩ đến một chuyện..."

Trương Kỳ Nhân giật mình hỏi: "Chuyện gì?"

"Nếu linh khí hồi phục, đối với con người có ảnh hưởng thế nào? Đối với vật phẩm thì sao?"

Trương Kỳ Nhân siết chặt ly trà trong tay.

Hoá ra là như vậy.

Rất nhiều tranh chấp, không phải là cạnh tranh trên phương diên sản nghiệp hoặc cạnh tranh khí thế gì đó.

Có vài người đang theo đuổi, là thứ khác. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Kỳ Nhân, hắn thuận tay nhận điện thoại: "Ai vậy?"

"Trương tổng phải không? Tôi là Chung Dật, chuyện của nhà họ Vương, chúng ta nói chuyện được chứ?"

Trương Kỳ Nhân nhìn phụ thân một cái, mỉm cười nói: "Được."

Một khắc này trong lòng hắn vô cùng kỳ quái hiện lên một ý niệm:

So với những ngày tháng viết sách trước kia, cuộc sống hiện tại có giống người trong sách không?...

Người trong sách chân chính, ngược lại đang mang theo một chiếc làn nhỏ, đi mua thức ăn ở chợ.

Sau khi thăm hỏi Vạn Tử Tuấn và Phan Đạt, ra khỏi bệnh viện, Sở Qua liền bị Thu Vô Tế đuổi về nhà gõ chữ, làm trợ lý, những công việc rảnh rỗi như mua đồ ăn đều tự mình làm.

"Gan heo này nhìn không được ngon lắm, ông chủ bán rẻ chút đi."

"Đây đã là rất rẻ rồi đó mỹ nữ."

Bao gồm cả Sở Qua, từ trước đến nay chưa có ai dám tưởng tượng, Thu Vô Tế đi chợ mua đồ ăn sẽ mặc cả mấy văn tiền với người khác.

Bản thân Thu Vô Tế trước kia mua đồ ăn cũng không hỏi giá, chủ quán báo giá bấy nhiêu thì mua bấy nhiêu, đường đường là Tiên Đạo tông chủ làm sao có thể làm chuyện này được chứ.

Huống hồ hiện giờ trong tay còn rất dư dả, nàng cũng không biết vì sao mình bỗng nhiên lại kỳ kèo mặc cả mấy văn tiên như vậy...

Giống như là... từ từ nghĩ lại, quá khứ trước đây khi còn là một đứa trẻ bình thường, quấn lấy người bán hàng rong để được cho một viên kẹo.

Vì thế liền làm như vậy.

Lúc nói ra lời trả giả, bản thân Thu Vô Tế cũng có chút nóng bừng mặt mũi, vân là cứng đầu nói: "Số lẻ thì bỏ đi mà."

Chủ quán có chút buồn cười nhìn người đẹp này, rõ ràng này không biết trả giá, thật sự trả giá sao lại mở miệng ra chỉ trả số lẻ, đây cũng là lựa chọn khi cò kè mặc cả đến cuối cùng rồi mới sử dụng.

Nhìn sắc mặt đỏ bừng của Thu Vô Tế, chủ quán bật cười lắc đầu nói: "Được rồi được rồi, cô gái xinh đẹp như vậy ra ngoài mua đồ ăn, năm nay thật sự là rất hiếm thấy, chồng cô có phúc thật."

Thu Vô Tế nhìn ông chủ cân, căn bản lười biện giải chuyện ông xã gì đó, ngược lại trong lòng lại dâng lên cảm giác thành tựu rất lâu rồi không có.

Nàng lại trả giá thành công rồi.

Như vậy, có phải là càng không giống người trong sách rồi không?

Trong nhà trọ, Sở Qua đang thẩm duyệt lại bản thảo mở đâu hôm qua Thu Vô Tế viết, trâm ngâm sửa chữa trau chuốt mấy chỗ nhỏ, thử upload chương thứ nhất lên: [Ngoại truyện: Thu Vô Tế tự truyện], chương 1.

Khu vực bình luận lập tức bùng nổ.
Bình Luận (0)
Comment