Chương 179: Thu Thu đào bảo q)
Chương 179: Thu Thu đào bảo q)Chương 179: Thu Thu đào bảo q)
Phản ứng đầu tiên của mọi người là Sở Qua quá điên cuồng rồi, bình thường vạn chương đã rất không dễ rồi, lại còn có thể phân tâm làm ngoại truyện nữa, ngoại truyện này thoạt nhìn vẫn là kiểu tiếp tục đổi mới.
Hơn nữa quá khứ của Thu Vô Tế, trong sách quả thực căn bản không có miêu tả, tương đương với không có. Nếu như viết một phần Thu Vô Tế tự truyện nhiều kỳ, không khác nào mở một quyển sách, cái này có gì khác biệt với mở cái mới chứ?
Thế nhưng cần phải thừa nhận là, lúc này nhân khí trong sách cao nhất không phải là nhân vật chính Sở Thiên ca, mà là Thu Vô Tế càng ngày càng tươi mới. Mọi người sớm đã cảm thấy rất hứng thú với quá khứ của Thu Vô Tế rồi, ở một mức độ nào đó còn vượt qua cả bản thân chính văn.
Lúc này phát lên ngoại truyện tự truyện, quả thực thuộc về biện pháp tụ tập nhân khí, cũng có lợi rất nhiều cho thành tích. cho nên Sở Qua mới nói "tín là làm công cho ta."
Sở Qua lúc này cũng không biết tự truyện này có ý nghĩa tu hành đối với bản thân Thu Vô Tế, hắn thấy số lượng lượt xem liên tục tăng lên, nghẹn họng mà nhìn trân trối.
Mẹ ơi, chính văn của mình cũng không có nhiều lượt xem như vậy/
Tuy rằng đây là tác phẩm liên quan phục vụ miễn phí, nhưng lượt xem nhiều như vậy cũng quá khoa trương rồi.
Lúc này hắn mới sâu sắc trải nghiệm cái gọi là quyển sách này thật sự rất 'hot'... càng thể hội được nhân khí vô địch của Thu Vô Tế ở trong lòng độc giả.
"Up lên Thu Thu tự truyện, cho dù là viết giống như bài văn của học sinh nhỏ, nguyệt phiếu cũng nhảy vào rồi."
"Tác giả cậu có phiếu rồi."
"Lại nói các cậu đã xem chưa, cái này viết rất không tệ."
"ô ô ô Thu Thu của tôi lúc nhỏ thật đáng thương..."
"A ha ha, còn chưa kịp xem... dù sao cũng là Sở Đại viết mà, dù thế nào thì cũg vẫn là có trình độ. Thật sự cho rằng có bản thân Thu Thu viết à?"
"Bây giờ tôi lại hoài nghi Sở Đại là nữ, cậu xem hắn mô phỏng ngữ khí của Thu Thu viết tự truyện, quả thực vô cùng sống động." "Trên lầu chân tướng rồi, nữ tác giả thực chuỳ."
Sở Qua im lặng không nói.
Đây không phải là ta viết, thật sự là có Thu Thu tự mình viết.
Trình độ viết tự truyện của Thu Thu, cao hơn gấp một trăm lần trình độ biên truyện của nàng.
Hoặc là chưa chắc là nàng có trình độ cao, mà là bản thân câu chuyện của nàng rất có thể điều động tâm tình.
Bởi vì đó là quá khứ thật sự, trải qua vạn năm bể dâu vẫn có thể nhớ lại được, đương nhiên là có trọng lượng của nó.
có thể dự kiến hậu văn sẽ rất thú vị... đó không phải là vô địch văn, mà là vượt mọi chông gai gian khổ.
Càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy, lúc trước khi nàng phát hiện tất cả mọi thứ đều là câu chuyện người khác viết, loại cảm giác tâm lý sụp đổ đó, lúc đó không một kiếm chém xuống, thật sự đã là tâm tình đủ bình tĩnh rồi.
Có điều vẫn may... chí ít là có thể xác nhận, những quá khứ này quả thực là Sở Qua chưa từng viết, đó chính là những từng trải chân thực.
Nếu như muốn viết, như vậy cuộc đời của bản thân nàng, do nàng tự mình chấp bút.
Lúc này Thu Vô Tế xách giỏ rau ngồi ở trên đường răng cưa, cũng đang xem điện thoại.
Thấy mọi người nhiệt tình với ngoại truyện này, trong lòng nàng cũng không biết là mùi vị gì.
Có lẽ mọi người cũng coi đó là biên chuyện cũ... không cần gấp, đọc truyện vốn dĩ chính là đang xem chuyện cũ của người khác, cho dù xem lịch sử chân thật, cũng là thể nghiệm giống như vậy.
Quan trọng nằm ở, để mọi người biết được về Thu Vô Tế.
"Soái Tự Tả Liễm Thượng (Anh trai viết chữ lên mặt) trở thành minh chủ của tác phẩm."
"Lam Sắc Tiểu Dược Hoàn trở thành minh chủ của tác phẩm."
"Nói trước a" Trong nhóm chát Phan Đạt đang nói: "Minh này của tôi là cho Thu Thu tự truyện, không phải cho Đậu Tiểu Qua đâu."
Sở Qua: "Mặt trời sáng tỏ, trên đời đâu có tác giả Nhật Vạn nào bị mắng là thấp bé chứ."
"Vạn là ai?"
Sở Qua đem ID nhóm của Phan Đạt đổi thành "Vạn" rồi. Vạn: "2"
Thu Vô Tế nhìn thấy bật cười thành tiếng, lại lặng lẽ bỏ chặn Phan Đạt.
Thấy ngươi cho Thu Thu tự truyện lên thượng minh, lần sau đừng có làm loạn nữa.
Tâm tình của Thu Vô Tế rất tốt ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện vui hơn, hoá ra ta thật sự có thể giúp hắn viết sách làm trợ lý a, đây cũng không thể là để chống đỡ tiền thuê nhà cho xong chuyện, phải bắt hắn trả thù lao.
Cho nhiêu thì ổn nhỉ?
Một nghìn? Minh chủ phân chia?
Thu Vô Tế nhìn ví wechat của mình, sáng nay Sở Qua đã vung tay quá trán chuyển đến một vạn... cái này tính thế nào đây? Ừm... trở về rồi nói, trước tiên làm việc mà trợ lý nên làm đã, ví dụ như nấu cơm pha trà.
Ngày nào cũng uống coca cola gì đó, Độ Nương nói thứ này uống không tốt.
Thu Vô Tế đảo mắt, lặng lẽ núp vào chỗ không có người, búng tay một cái.
Giỏ rau bỗng nhiên biến mất, trực tiếp đến phòng bếp trong nhà. Áo sơ mi quần bò trên người biến thành trang phục OL, tóc buộc đuôi ngựa xoã ra, rất nhanh từ một cô nương hàng xóm trở thành một cán bộ lãnh đạo khí chất trác việt.
Lúc trước mua y phục, là để cố ý làm quen với tất cả mọi thứ của người hiện đại, hiện giờ đã không vấn đề gì rồi, †uỳ tâm sở dục thích đổi thì đổi.
COSPLAY cũng rất thú vị.
Chuyển đến con đường này liền có một cửa hàng bán trà, Thu Vô Tế đã xem rất lâu rồi, ngoài cửa chính là phong vị cổ xưa khiến người ta có cảm giác rất thân thiết. Lúc trước Sở Qua nói đồ ở đây chắc chắn rất đắt, đều là giết heo, hiện giờ không sợ nữa rồi.
Giết heo? Bản tông chủ hiện giờ là người biết trả giá rồi.
Bước vào trong cửa hàng, bên trong bày biện cổ điển cao nhã, còn có em gái mặc sườn sám đánh đàn tranh. Một góc còn có hòn non bộ nước chảy, nước chảy róc rách, đan xen hoà trộn với tiếng đàn cổ.
Thu Vô Tế nhìn đến mức vô cùng vui vẻ, lần đầu tiên ở thế giới này nàng nhìn thấy phong vị cổ điển như vậy.
Em gái đánh đàn tranh nhìn thấy có khách đến, chậm rãi đứng dậy nói: "Quý khách muốn thử trà ư?" Thu Vô Tế nói: "Ta chỉ nghe đàn có được không?" Em gái đánh đàn: "..."