Chương 185: Bị nhìn hết rồi phải làm sao (1)
Chương 185: Bị nhìn hết rồi phải làm sao (1)Chương 185: Bị nhìn hết rồi phải làm sao (1)
Sở Qua mang theo dấu dép trên mặt, thảm thương kiểm tra sàn nhà.
Sàn nhà gỗ không bị thủng... thế nhưng lại để lại một vết tích ma sát mờ mờ, Kim Chung Tráo khủng bố như vậy Sao.
Vẫn may đây là trong phòng ngủ, chủ nhà dùng gỗ trúc lát nhà, nếu như là phòng khách hoặc nhà vệ sinh dùng gạch men, vậy thì sẽ như thế nào?
Sở Qua không dám nghĩ đến
Thu Vô Tế càng không dám nghĩ, ngươi, ngươi, ngươi... ngươi muốn dùng hung khí này làm gì?
Thấy Thu Vô Tế tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, Sở Qua nhúc nhích, nhúc nhích, lặng lẽ lẩn ra ngoài.
Nằm đó cũng là bị đánh, vẫn không bằng để nàng bình tĩnh lại, tự mình ra ngoài hâm nóng đồ ăn. Đói quá.
Hôm nay tính là đắc tội với Thu Vô Tế rồi, thảm rồi... thế nhưng hình như cũng không thiệt a.
Nhìn thấy hết cả rồi...
"Tuyết" của Vân Tế Sơn thật trắng,'núi" của Vân Tế Sơn thật lớn.
Ôi... thế nhưng nàng tức giận vậy cũng không được, phải nghĩ cách dỗ dành thôi.
Móc điện thoại ra xem, trong khu bình luận lúc trước Thu Vô Tế đã xin nghỉ phép giúp hắn.
Đúng là người vợ hiền mà.
Ừm... nếu đã xin nghỉ phép, hôm nay có phải nên đưa nàng ra ngoài chơi để đền tội không?
Bên đó Thu Vô Tế đang ở trong phòng buồn bực, càng nhìn thấy mình xin nghỉ phép giúp hắn thì càng tức giận.
Sớm biết ngươi xong việc nhanh như vậy, ta giúp xin nghỉ cái đầu ngươi ý. Suýt chút nữa còn bại lộ thân phận nữ phấn ở cùng.
Không đúng, ta không phải nữ phấn, †a cũng không ở cùng hắn.
Thu Vô Tế suýt chút nữa lật bàn.
Còn bị nhìn thấy hết rồi, không biết hắn nhìn thấy bao nhiêu, sau đó thì sao, có thể làm thế nào? Lại không thể đánh chết hắn, cũng không thể móc mắt hắn, còn không muốn bỏ nhà ra đi.
Vậy phải làm sao đây?
Thu Vô Tế đùng đùng lấy điện thoại ra, thỉnh giáo người bạn mới: "Manh Manh, có chuyện muốn hỏi cậu đây... mình bị nhìn thấy hết rồi, phải làm sao?"
"2" Đối phương gửi đến một dấu hỏi: "Nhìn thế nào? Nhìn thấy mặt cậu không phải là rất bình thường sao, mình cũng thích nhìn a."
"Không phải, là kiểu đó..."
"Trên người?"
"Ừm..."
"Đánh hắn a. Đánh không được có cần mình kéo một xe người đến giúp cậu không?"
"Đánh xong rồi, nhưng không dám đánh chết, làm thế nào?"
"Đánh được rồi thì dễ thôi, trực tiếp gửi đến đồn cảnh sát."
"... cái này không được."
Chu Manh Manh hiểu ngay: "Chắc không phải là ông chủ của cậu chứ?" "... ừm, đúng là ông chủ."
"Quấy rối tình dục tại nơi làm việc." Chu Manh Manh phẫn nộ nói: "Không từ chức còn đợi sang năm à? Thu Thu mình nói với cậu, đến chỗ mình bên này bán trà đi, khí chất này của cậu quá thích hợp, mặc một bộ đồ cổ trang vào thì những diễn viên cổ trang kia cũng không đẹp bằng cậu."
Thu Vô Tế:"... không thể từ chức."
"2" Chu Manh Manh lại hiểu rồi: "À, có phải cậu nắm đẳng chuôi của hắn trong tay không?"
Thu Vô Tế suy nghĩ nói: Không có."
Hắn ngược lại muốn đem cái chuôi của hắn nhét vào tay nàng thì có, phi, buồn nôn.
Chu Manh Manh lần này thật sự hiểu rồi: "Cậu thích hắn. Thu Vô Tế: "2"
Chu Manh Manh: "Ông chủ của cậu bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa, nếu như có vợ rồi, tập hợp các chị em lại giúp cậu cam mưu phương án phản công..."
"Dừng dừng dừng, nói đi đâu vậy?”
"Cho nên đã kết hôn chưa?”
"... chưa”
"Cái quái gì vậy, kim cương Vương Lão Ngũ à." Chu Manh Manh hận rèn sắt không thành thép nói: "Cũng như vậy rồi, theo đi. Làm bà chủ chẳng tốt hơn làm thư lý trợ ký quèn gì đó sao?”
Thu Vô Tế cũng ngốc rồi: "Không phải, Manh Manh có phải cậu hiểu lầm gì rồi không..."
"Mình hiểu lầm gì rồi sao, cậu nói đi, bị nhìn rồi vừa không từ chức vừa không báo cảnh sát, còn hỏi làm thế nào, mình còn hỏi cậu làm thế nào đấy, trẻ tuổi nhiều tiên như vậy còn chưa kết hôn cậu giới thiệu cho mình một người đi."
"... hắn không có tiền."
Ồ, vậy không sao." Chu Manh Manh nói: "Ông chủ nhỏ không có tiền a, nhìn rồi cậu còn không rời không bỏ, còn không phải là thích, vậy cậu nói cho mình biết cái gì mới gọi là thích."
Thu Vô Tế: "Mình! Không! Thích! Hắn."
"Được được được, nếu không thích hắn, vậy cậu từ chức đi, đến chỗ mình bán trà. Ông chủ nhỏ không có tiền tự mình sáng tạo sự nghiệp có tiền đồ gì..."
Thu Vô Tế cảm thấy hai người rõ ràng không phải là đang nói chuyện cùng một thế giới: 'Các cậu đối với chuyện này sao lại có thái độ như vậy a..."
"Bằng không thì là thái độ gì? Cùng đàn ông ở chung một chỗ không sy nghĩ những cái này thì nghĩ cái gì a? Đúng rồi hắn có đẹp trai không? Quá xấu thì bỏ đi"
Thu Vô Tế cảm thấy câu chuyện này không thể nói tiếp được nữa: "Bỏ đi không hỏi cậu nữa."
Chu Manh Manh nói: "Mình mới buồn bực đây. Cậu ngược lại dạy mình nên làm thế nào đi?"
"Cái gì?"
"Người yêu của mình, trượng phu của mình, cha của con mình..."
"Hắn thế nào rồi?"
"Bọn họ hôm nay gặp nhau rồi."
Thu Vô Tế: "2 ? 2"
Tôi với các người quả nhiên không phải là người của cùng một thế giới.
"Hu hu hu Thu Thu, mình phải làm sao đây..." Chu Manh Manh gửi đến biểu Tình rơi lệ.
Thu Vô Tế mặt không biểu tình tắt wechat.