Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 187 - Chương 187: Thế Giới Của Biển Q)

Chương 187: Thế giới của biển q) Chương 187: Thế giới của biển q)Chương 187: Thế giới của biển q)

Thành phố Nam Giang là một tỉnh lị, sở dĩ vẫn là thành thị tuyến ba, rất hiển nhiên thể hiện ở chỗ, huyện của những thành phố lớn khác sớm đã hợp nhất thành khu rồi, hoặc là cũng có thành giới đường tàu điện ngầm hoặc là tàu trên cao gì đó.

Thế nhưng thành phố Nam Giang có vài huyện, ngoại trừ sân bay giao thông công cộng ra, lại còn phải ngồi xe bus để đi xa, đi đường tỉnh.

Sở Qua cực kỳ chán ghét cái này, Thu Vô Tế ngược lại vô cùn hứng thú.

Suy cho cùng cũng chưa từng ngồi, thoạt nhìn không giống với xe bus công cộng lắm, một đường lắc lắc lư lư ngược lại khiến nàng tìm được mùi vị như ngồi kiệu.

Hai bên đường tỉnh còn có rất nhiều đồng ruộng, trời thu một mảnh ánh vàng rực rõ khiến cho Thu Vô Tế nhìn thấy mà †âm tình rất tốt, dựa vào bên cửa sổ lười biếng ngắm nhìn, khoé miệng bắt đầu cong lên nụ cười.

Nếu như lần đó mình chạy đến ngoại ô hái cỏ đuôi chó đó không tính, thì lần này chắc là tính là lần đầu tiên rờik hỏi thành phố Nam Giang?

Thu Vô Tế bình thường thật sự không có kỳ vọng vào thơ và phương xa, kiếp sống tu hành có quá nhiều ngày tháng ngồi thiền khô trong núi động trăm năm, nàng quá quen thuộc, tâm lặng như nước. Mà lưu lạc Cửu Châu, nhìn thấy hết những ngày nhân thế phong quang, cũng sớm đã chán ngán rồi.

Ở trong nhà dường như một nhà mà nhìn thiên hạ, vẻn vẹn chỉ là trong một cái máy tính xách nhỏ như một cái hộp cũng xem thế giới thoả thích, đối với nàng mà nói dù sao càng mới lạ thú vị, cũng càng lười động.

Lúc thật sự ra ngoài, tâm tình của Thu Vô Tế vẫn là trở nên rộng mở hơn, ngay cả mùi dâu máy của chiếc xe bus, cũng trở thành một loại thể nghiệm khó mà thú vị được.

Điều duy nhất khiến nàng muốn nôn là, quảng cáo in trên tấm vải treo ở trên ghế ngồi... không chửa không đẻ, bệnh liệt dương sớm lộ... bệnh viện XX giúp bạn mau chóng giải quyết phiền não này.

Sở Qua hăng hái ngồi đó xem, còn vỗ vào tấm ảnh như muốn lên nhóm trò chuyện, bị Thu Vô Tế ngăn cản: "Ngươi hiện giờ đang giả bệnh nghỉ phép, cho nên ngươi gửi cái này lên là muốn nói cho mọi người biết ngươi bị bệnh gì sao?"

Sở Qua một thân mồ hôi lạnh huỷ gửi.

Thu Vô Tế ngữ khí lạnh lùng nói: "Thực ra cũng rất thích hợp với ngươi, Đậu Tiểu Qua mà, miểu (giây) nam một chương năm giây xem xong rồi."

"Này này này!" Sở Qua nhìn xung quanh, hấp tấp nói: "Cô học hư bọn họ rồi đấy, lời này sao lại thích hợp thốt ra từ miệng cô chứ, đồng ý với ta, tiên tử không thể kéo... ách, không thể nói cái này được không?”

"Trong nhóm các ngươi ngày ngày nói, ta ở đó làm quản lý còn không được nói ư?" Thu Vô Tế khinh bỉ nói: "Càng huống hồ có người cũng không chỉ là nói, trong đầu không biết là đang nghĩ cái gì nữa chứ."

"Nói đến cái này ta càng nên nói chuyện với cô rồi, cô cảm thấy mãnh nam (chàng trai cứng rắn? in dấu trên sàn nhà đó có liên quan đến cái này sao?"

"Ngươi rất đắc ý đúng không?"

Thu Vô Tế cảm thấy càng nói càng không giống lời rồi, thế nhưng chủ đề này hình như là do nàng kéo đến... dứt khoát trực tiếp ngoảnh đầu ra nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mặc kệ hắn.

Sở Qua lại bắt đầu chọc nàng: "Ôi, cô muốn ngắm biển, có phả là bởi vì ở bên đó cô vẫn luôn chưa từng đi biển?"

Thu Vô Tế tức giận nói: "Đều do ngươi sắp đặt, ngươi hiểu nhất, được chưa?"

Quả thực, Thu Vô Tế tung hoành Cửu Châu, chính là chưa từng ra biển.

Cửu Châu rất rộng lớn, so với diện tích lục địa của địa cầu này cộng lại cũng lớn hơn, đây căn bản là thiết lập thông dụng của sáng tác huyền huyễn tiên hiệp mà, bản đồ lớn thuận tiện mở rộng tình tiết, mà Cửu Châu tuy lớn, nhưng lại không ra biển.

Bốn bề biển cả bao quanh Cửu Châu, một khi ra xa rồi, tu sĩ sẽ mất đi pháp lực không có cách nào phi hành được, mà trình độ viễn dương của người phàm lại không có cách nào ra biển xa được, vì vậy mọi người đều cho rằng phía trước chính là cuối đường rồi, không thể đi qua được.

Thu Vô Tế trước kia cũng cảm thấy đó là đường cuối cùng rồi, bởi vì thế giới Sở Qua thiết lập là một thế giới trời tròn đất vuông, không phải tinh cầu. Thế giới trời tròn đấ vuông có điểm cuối, đó là điều rất bình thường.

Thế nhưng hiện giờ nàng đã biết rõ rằng, đó không phải là điểm cuối, một bên khác của biển còn có càn khôn. Chỉ có điều lúc đầu thiết lập không có chuyện này, nàng chỉnh cuốn sách này đến khi hoàn tất cũng sẽ không ra biển... bên đó vốn dĩ là thiết lập cho nhân vật chính Sở Thiên Ca mộ bản đồ thăng cấp luyện công tán gái 'trang bức.

Nếu đã biết bên kia bờ biển còn có càn khôn, Thu Vô Tế sao lại không muốn nhìn một lần chứ?

Đáng tiếc hiện giờ Thu Vô Tế có Viêm Thiên Liệt cường đại cần phải ứng phó, cuộc chiến giữa hai người hiện tại là một cuộc chiến trường kỳ, lúc trước nàng không nỡ rời đi, hơn nữa khưởi động tình tiết ở bên kia bờ biển cũng là chuyện sau khi Sở Thiên Ca tu hành thăng cấp lên Kim Đan, trong thời gian ngắn chắc chắnk hông thể, nàng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm thôi.
Bình Luận (0)
Comment