Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 190 - Chương 190: Đã Có Cô (2)

Chương 190: Đã có cô (2) Chương 190: Đã có cô (2)Chương 190: Đã có cô (2)

Sở Qua bị doạ lùi vê sau, trực tiếp áp sát vào tường nói: "Không phải, tôi nói này cô ơi, tôi đợi người..."

"Hử? Lễ nào không phải đợi em sao?"

Sở Qua nhìn ra được cô gái này phần lớn là có chút cố ý, cũng là cảm thấy thú vị? Nhưng hắn thật sự không muốn chơi như vậy, ngộ nhỡ bị Thu Vô Tế nhìn thấy chọc ra cẩu huyết hiểu lầm gì đó thì xong đời rồi.

Hắn vội vàng buột miệng nói ra: "Tôi có bạn gái rồi! Không phải đợi cô."

Theo lời nói, bờ vai thiếu phụ cũng bị người ta võ võ.

Cô ả quay đầu lại nhìn, mỹ nhân vừa nãy khiến mọi người trâm trồ trong phòng thay đồ đang mỉm cười đứng ở phía sau: "tránh ra đi, hắn đợi ta."

Thiếu phụ sửng sốt, trong lòng lập tức nổi lên từ "trai tài gái sắc", vội nói: "Chị em đừng hiểu lầm, tôi cũng chỉ là trêu đùa anh ấy thôi, bạn trai cô rất đẹp trai, rất xứng đôi."

Trong mắt Thu Vô Tế suýt chút nữa xuất hiện sát cơ, nghe nói vậy cũng cố nhịn xuống , lộ ra nụ cười lịch sự: "Cảm ơn."

Thiếu phụ vội vàng rời đi, đôi mắt của Thu Vô Tế lúc này mới dừng lại trên người Sở Qua, đánh giá một chút thân trên cởi trân của hắn, khẽ nhếch mép.

Hắn cũng có thể chiêu ong dụ bướm ư? Có gì đẹp chứ...

Cũng là có một chút đẹp.

Sở Qua nhìn biểu tình khó chịu giống như gà mẹ bảo vệ con đó của Thu Vô Tế, trong lòng ngược lại rất vui, cười ha ha nói: "Xem đi, tôi là đã chịu được khảo nghiệm đấy?"

"Nếu không phải là cùng ta ra ngoài, sớm đã bị người ta sờ rồi đúng không?” Thu Vô Tế cười lạnh nói: "Loại dâm tặc nhà ngươi còn trải qua khảo nghiệm ư? Lừa quỷ à?"

"Cô muốn nói như vậy ngược lại cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý, thế nhưng không phải đã có cô rồi sao? Cho nên giả thiết đó không tồn tại." Sở Qua hùng hồn nói: "Chỉ cân có Thu Vô Tế, cả đời Sở Qua không bất nhị sắc."

"Phi! Cái gì gọi là có ta? Ngươi có ngươi ư?" Thu Vô Tế quay người rời đi: "Những lời đường mật ngọt ngào của nam chính trong bộ sách đó của ngươi vẫn là bớt nói lại đi, xấu hổ đến nổi da gà” Lời đã nói như vậy rồi, bước chân cũng rất nhanh, Sở Qua liền chạy theo đi sóng vai với nàng, len lén liếc nhìn dáng vẻ của nàng.

Thu Thu mặc bikini.

Thật sự rất đẹp... Thực sự để lộ hoàn toàn làn da trằng và mỏng manh của cô ấy, cũng như vóc dáng hoàn hảo của cô ấy trong bộ áo tắm, là kiểu dù có miêu tả bao nhiêu cũng bị Điểm Nương xoá hết.

Thế nhưng... thế nhưng thế nhưng, vì sao bỗng nhiên có chút không muốn cho nàng ra ngoài bị người khác nhìn thấy nhỉ?

Sở Qua rơi vào mê mang tột độ, tâm thái này của mình có phải là có chút vấn đề không...

Đúng rồi, liệu có gặp phải người đàn ông khác đến trêu ghẹo không, sau đó đánh nhau, xem lão tử có nện chết bọn họ không.

"Ngươi ở đó nghĩ cái gì nữa?” Thu Vô Tế kỳ quái nhìn hắn: "Lúc trước lừa lên lừa xuống cũng phải lừa ta đến, giờ đến bãi cát rồi lại còn đứng ngẩn ra đó."

"À, không có gì, không có gì." Sở Qua cười cười kéo tay nàng, hai người đều đi chân trần, một chân cao một chân thấp bước trên bãi cát, chậm rãi đi về phía biển.

Gió biển thối tới, mang theo hơi ẩm nhè nhẹ, thanh mát sảng khoái. Chân trần dẫm lên bờ biển, sóng biển theo đợt tràn qua bàn chân, rồi lại rút về, mang theo âm luật khó mà tả được thành lời, khiến cho trái tim đang rối tung rối loạn của Sở Qua cũng dần bình ổn lại.

Không nói đến việc hẳn sinh ra và lớn lên ở đây, có thể ngắm biển còn không nhiều bằng Thu Vô Tế.

Thế nhưng lúc này đến rồi, tâm tình lại hoàn toàn khác.

Bởi vì bên cạnh đã có nàng rồi.

Lúc trước tâm tâm niệm niệm muốn xem Thu Thu mặc áo tắm, bỗng nhiên cảm thấy cũng không có ý nghĩa nữa... ý nghĩa chân chính chính là như vậy, tay nắm tay, cùng nàng sóng vai bước đi. Cho dù cái gì cũng không nói, tâm cũng có thể an tĩnh.

Thu Vô Tế híp mắt, mặc cho mái tóc tung bay, nhìn ra biển khơi xa xăm.

Đây là biển trời vô tận của mùa thu.

Mặt nước lấp lánh, thẳng đến trời cao, tận cùng thế giới, nước và bầu trời nối liền nhau.

Giống như dưới ánh mặt trời lúc này, hai người nắm tay nhau, hình ảnh phản chiếu trên bãi biển giống như người một nhà.
Bình Luận (0)
Comment