Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 211 - Chương 211: Bộ Ba Hàng Xóm (1)

Chương 211: Bộ ba hàng xóm (1) Chương 211: Bộ ba hàng xóm (1)Chương 211: Bộ ba hàng xóm (1)

Trong biệt thự rất nhanh đã sáng đèn, người trong mật thất dưới lòng đất cũng điên cuồng ho khan, đều xông ra ngoài, mà Nhà Đen sớm đã ra khỏi biệt thự trước khi đạn thối nổ ra.

Tiếng bước chân vang lên khắp nơi, nhân thủ của nhà họ Vương ẩn nấp ở khắp nơi bên ngoài mau chóng bao vây.

Gia chủ nhà họ Vương Vương Hướng Đông sắc mặt âm trầm đứng ở trong đám người, cười lạnh nói: "Chung Dật, cậu biết rõ Dung Phục không phải là người của tôi, lại lấy lý do đồng bọn của mình bị thương, hợp tác với hắc thủ thật sự đả thương bọn họ, để mưu lấy đồ của nhà tôi... trước mặt bọn họ, ông đây chung quy cũng phải vạch trần bộ mặt nguy quân tử của cậu." Nhà Đen lại không lên tiếng.

Chung Dật mỉm cười nói: "Đáng tiếc là, lúc trước tôi đã nói với bọn họ rồi, ông có châm ngòi cũng vô dụng."

Vương Hướng Đông nhíu mày: "Cho nên những người này lại tự nguyện làm chó cho cậu?"

Chung Dật thở dài: "Vì sao các ông luôn nghĩ không thông... thứ mọi người thật sự chán ghét, là chuyện các ông làm? Chỉ là dược phẩm bị cấm cất giấu trong mật thất dưới đất, vàng bạc tài vật ở trong tủ bảo quản của ông, rốt cuộc đã dính máu của bao nhiêu người, ông nói rõ được sao? Lúc trước mọi người nhận đơn hàng của Trương Kỳ Nhân báo cáo các ông cũng là vì vậy, bây giờ đến đây, vân là vì vậy."

"Vậy thì thế nào? Ông đây sớm đã chuẩn bị rồi, các cậu đừng hòng lấy được cái gì." Thân sắc của Vương Hướng Đông dần trở nên dữ tợn: "Còn có thể cho các cậu biết, anh hùng không phải là dễ làm như vậy."

Theo lời nói, một nhóm bảo an bảo vệ lớn xông lên phía trước, Nhà Đen chỉ có bốn, năm người đứng ở đó, giống như chiếc thuyền nhỏ lắ lư trong sóng biển.

Chung Dật lại chỉ cười nói: "Người dị năng của ông chủ yếu là dùng để phòng bị Trương Kỳ Nhân, đám bảo vệ bình thường này... thật sự cho rằng Nhà Đen chúng tôi chỉ là làm trò cười thôi sao?"

Vạn Tử Tuấn không lên tiếng viết chữ "ba ba' trên mặt, đứng ở trước mặt mọi người.

Đám người đối phương lập tức cười bồi rút về phía sau: "Cái đó, ba... sao ba lại đến đây..."

Vương Hướng Đông mặt không biểu tình nói: "Đầu tiên, bản thân tôi cũng là người dị năng, hơn nữa hình như còn mạnh hơn các cậu, cái này không có tác dụng với tôi."

Chung Dật cười cười nói: "Đó là đương nhiên."

"Thứ hai... Vương Hướng Đông vẫy vẫy tay, bên cạnh có mấy người đàn ông cao to đứng ra: "Mấy vị này ghét nhất chính là ba ba của bọn họ."

Vạn Tử Tuấn: "?"

Người đàn ông cười gắn lao tới, Vạn Tử Tuấn quay người bỏ chạy: "Chết rồi."

Bà chủ lại một lần nữa ném ra một viên đạn loé sáng, mọi người phát ra tiếng hô, cùng nhau chạy toán loạn khắp nơi, hình thế lập tức hỗn loạn.

Trương Kỳ Nhân ở trong đám hỗn loạn đi vào phòng chứa đồ ở hậu viện. Trong phòng chứa đồ mơ hồ cũng có cảm giác năng lượng lưu chuyển, rất giống với năng lượng ở trong mật thất khi bị mở cửa, rất dễ dàng phán đoán được, nơi này có vật mô phỏng bảo vật, hoặc là mồi nhử, dùng để dẫn dắt sự chú ý của người khác.

Bằng không ai lại đặt bảo vật ở trong phòng chứa đồ ở hậu viện chứ... đám người Nhà Đen nhìn cũng không nhìn bên này.

Thế nhưng Trương Kỳ Nhân vẫn đi về chỗ mồi nhử này.

Thuộc hạ dị năng mở khoá ở bên cạnh mau chóng mở cửa phòng chứa đồ ra, Trương Kỳ Nhân cất bước đi vào.

Đao quang bên cạnh sáng lên, một thanh đao trực tiếp chém xuống.

Trương Kỳ Nhân mặt không biểu cảm dùng cánh tay của mình trực tiếp ngăn cản, đối phương ngược lại bị doạ cho mau chóng thu đao lại, lưng đao cũng đập vào trán mình, nói: "Trương, Trương Kỳ Nhân..."

Trương Kỳ Nhân mỉm cười nói: "Năng lực của tôi lại cũng bị các người biết rõ ràng như vậy, không sai."

Ánh mắt của hắn dừng lại ở góc phòng chứa đồ, trước một cái tủ gỗ mục nát, mấy người đứng ở đó, có điều nhìn như hai phe, giữ khoảng cách với nhau.

Hắn nhìn chằm chằm vào cái tủ gỗ một lúc, cười ha ha nói: "Chút kỹ xảo hư hư thực thưc này, thực ra không có ý nghĩa gì cả, xem thât xem giả, chỉ cần xem các ngươi bảo vệ ở đâu nghiêm ngặt nhất là biết..."

Một người đàn ông để râu ngắn khoảng ba mươi tuổi thần sắc nghiêm túc nói: "Trương Kỳ Nhân, thật sự cho rằng chỉ dựa vào ngươi sao? Bọn ta chờ đợi chính là ngươi tự mò đến cửa tìm chết."

Sau người bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông cao gây, một mình ngăn chặn nhân mã phía sau Trương Kỳ Nhân.

Trong lòng Trương Kỳ Nhân hơi hoảng.

Chỉ một người đàn ông cao gầy, lại mang tới cho hắn áp lực lớn như núi, dị năng rèn luyện quả thực rất thực chất, không biết rốt cuộc là dị năng đáng sợ gì...

Hắn bất động thanh sắc, ngay cả nhìn cũng không nhìn người đàn ông cao gầy đó, chỉ là mỉm cười nói: "Vương Chấn Khôn... ông làm sai một chuyện. Hiện tại tôi không phải là Trương Kỳ Nhân, tôi là một công dân nhiệt tình giúp đỡ cảnh sát phá án, tôi không phải là đến cướp đồ, tôi đến làm việc cho các người, chỉ vậy mà thôi."

Hắn vừa nói, vừa tiện tay bật một cái bật lửa lên, ném vào phòng chứa đồ.

Phòng chứa đồ nhỏ bé nổi lên ánh lửa, sắc mặt của tất cả người đều biến sắc: "Trương Kỳ Nhân mẹ nhà cậu..."

Trương Kỳ Nhân mau chóng rút người lùi ra, dư quang nơi góc mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao gầy.

Lại thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông cao gây cũng bắt đầu căng thẳng, nhìn chằm chằm vào cái tủ gỗ rách nát trong phòng chứa đồ đó.

Khoé miệng Trương Kỳ Nhân lộ ra một tia ý cười.

Mời chó đến trông nhà, cũng không phải là chuyện tốt gì... hi vọng nhà họ Vương các người gánh nổi. Người đàn ông râu ngắn Vương Chấn Khôn vội vàng chạy đến cứu cái tủ gỗ, hét lớn "Còn ngây ra đó làm gì, trước tiên giúp chết Trương Kỳ Nhân... diss."

Vừa dứt lời, người đàn ông cao gầy kia không biết từ lúc nào đã xông vào, lao đến sau lưng hắn cho hắn một chưởng: "Động thủ!"

Nhìn như một chưởng, thực tế ngón †ay bỗng nhiên biến thành gai nhọn, hung ác đâm vào hậu tâm của Vương Chấn Khôn. Vương Chấn Khôn không kịp phòng bị, bị đánh mạnh, lao về phía cái tủ gỗ đẳng trước, tủ gỗ vỡ nát.

Cùng lúc này, hai nhóm người bảo vệ hai bên tủ gỗ đã tự mình xung đột.

Trong tủ gỗ vỡ nát, một cái hộp nhỏ bằng kim loại bay ra, trực tiếp xuyên thấu thân thể của Vương Chấn Khôn, bay vào trong tay của người đàn ông cao gây.
Bình Luận (0)
Comment