Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 212 - Chương 212: Bộ Ba Hàng Xóm (2)

Chương 212: Bộ ba hàng xóm (2) Chương 212: Bộ ba hàng xóm (2)Chương 212: Bộ ba hàng xóm (2)

Người đàn ông cao gầy nhìn phòng chứa đồ lửa cháy bùng bùng, vội vàng hô hoán thuộc hạ đến nhưng cũng không kịp, quay đầu bay xuyên qua hàng rào sắt của hậu viện, biến mất ở trong màn đêm.

Hình như hàng rào sắt căn bản không tồn tại.

Dị năng hệ kim loại căn bản là búa thật.

Nhưng không chạy được bao xa, liền nhìn thấy Trương Kỳ Nhân dân theo một đám người mỉm cười chắn ở trước mặt: "Các hạ, có phải là quên mất bọn ta đợi bao lâu rồi không?"

Người đàn ông cao gầy hít một hơi thật sâu: "Trương Kỳ Nhân, mục đích lật đổ nhà họ Vương, cậu đã đạt được rồi, đừng tham lam, sẽ có rắc rối." Trương Kỳ Nhân mỉm cười: "Tranh đoạt bảo vật, người thắng sẽ được, cái gì mà đừng tham lam?"

Trong lòng người đàn ông cao gây kia tức giận, tất cả đều rối tung lên vì ngọn lửa này, nếu như Hải Đông Thanh ở đây thì dễ dàng rồi, tên khốn đó đi đâu rồi?

Tên khốn Hải Đông Thanh đang dẫn Sở Qua trốn ở sau gốc cây cách đó không xa, đang giới thiệu với Sở Qua: "Đại ca của tôi, người dị năng khống chế kim loại, chúng tôi chỉ biết tự xưng là Thiết Châm, tên thật cũng không biết."

Sở qua thấp giọng hỏi: "Dị năng kim loại khai phát mạnh rồi, có phải là ngay cả nguyên tố kim loại trong cơ thể của đối thủ cũng có thể sử dụng không, nghe có vẻ rất lợi hại."

Hải Đông Thanh nói: "Về lý thuyết thì tôi cũng có thể sử dụng nguyên tố nước trong cơ thể các cậu, nhưng mà không dễ dàng như vậy."

Sở Qua gật đầu, suy nghĩ xem làm thế nào rút lạnh đối phương.

Lại thấy Thiết Châm thu chiếc hộp vào trong ngực, cười lạnh nói: "Nếu các hạ cũng muốn đoạt bảo, vậy thì ra tay đi."

Trương Kỳ Nhân vỗ vỗ tay.

Thủ hạ bên cạnh toàn bộ đều lấy súng ra, chỉ vào Thiết Châm.

Thiết Châm: "222"

"Tông không hiểu, các người có phải là sau khi có dị năng liền cảm thấy mọi ngược lùi về thời đại võ hiệp không... ngay cả Lộc Đỉnh Ký cũng có hoả súng binh a." Trương Kỳ Nhân rất là khó hiểu nói: "Hay là cậu cảm thấy, dị năng kim loại của cậu quả thực mạnh hơn súng?" Thiết Châm hít một hơi thật sâu, khẽ lắc đầu: "Trương Kỳ Nhân, cậu quả thực rất lợi hại, vốn dĩ chúng ta nên hợp tác mới đúng?"

Trương Kỳ Nhân không trả lời câu này.

Thiết Châm mỉm cười nói: "Thế nhưng có chuyện cậu quả thực nói đúng rồi, dị năng của người khác có mạnh hơn súng hay không thì tôi không biết, thế nhưng chí ít tôi không sợ súng."

Dứt lời, Trương Kỳ Nhân rõ ràng nhìn thấy miệng súng của thủ hạ bên cạnh mình bắt đầu gấp khúc, biến thành phế liệu.

Thậm chí có chuôi súng biến thành mũi sắt, đâm cho bọn họ máu me đầm đìa.

Thiết Châm bay đến đánh một chưởng vào mặt Trương Kỳ Nhân, ngón tay của hẳn hoá thành gai nhọn, loé lên hàn mang dưới ánh trăng.

Trương Kỳ Nhân vô thức dùng bàn tay che trước mặt, trong lòng bàn tay truyền đến cơn đau thấu tim, cùng lúc này, Thiết Châm cũng đau đớn hừ một tiếng, hai người đều ôm bàn tay mình lùi Về sau.

"Mẹ nó chứ..." Thiết Châm vừa tức vừa buồn cười, năng lực của Trương Kỳ Nhân thật sự là kinh tởm, ai chịu đánh cùng hắn chứ?

Hắn cũng lười nói nhiều, thừa cơ người khác không biết, vội vàng trốn đi.

Thế nhưng bỗng nhiên phát hiện thân thể mình nặng nề, muốn di chuyển nửa bước cũng khó.

Lại là thanh niên tóc đỏ bên cạnh Trương Kỳ Nhân "A Trọng" ra tay, khống chế trọng lực. Người khác cũng thi nhau ném súng hỏng trong tay đi, trực tiếp bẻ cành cây chọc vào Thiết Châm.

Thiết Châm bị đánh cho lộ ra hung tính, gầm lên một tiếng, thắt lưng của A Trọng hoá thành gai nhọn đâm vào bùng hẳn, A Trọng loạng choạng lùi về sau.

Trong lúc hỗn loạn, Sở Qua đã lặng lẽ đến sau người Thiết Châm, bỗng nhiên đánh một quyền.

Kim quang loé lên, đập thẳng vào lưng của Thiết Châm.

Thiết Châm phun ra một ngụm máu tươi, loạng choạng lùi về sau, chiếc hộp kim loại trong ngực trực tiếp rơi ra.

Trương Kỳ Nhân nhanh tay cướp lấy chiếc hộp rồi bỏ chạy.

Thiết Châm không màng đến việc Sở Qua đả thương hắn, gầm lên một tiếng: "Đứng lại." Hợp thân liền lao về phía Trương Kỳ Nhân.

Trương Kỳ Nhân điên cuồng chạy trốn, trong lòng cũng đang lo lắng, phụ thân có chí phải lấy bằng đường vật này, nói sẽ có người tiếp ứng, sao lại không tới?

Vào lúc này, âm ảnh đêm đen phía trước bắt đầu gấp khúc.

Trương Kỳ Nhân thần sắc sững sờ dừng lại.

Một bóng ảnh giống như rắn độc tung người vê phía trước, mau chóng quấn lấy cái hộp nhỏ trong tay Trương Kỳ Nhân. Trương Kỳ Nhân lại ngay cả ý nguyện tranh đoạt cũng không có, lặng lẽ để mặc cho bóng ảnh đó cuốn lấy hộp nhỏ.

Bóng ảnh dường như "nhìn" hắn một cái, cũng không dừng lại, lại hoá thành lưỡi đao, chém vào bụng dưới của Thiết Châm đang đuổi theo phía sau.

Thiết Châm vô thức phòng hộ, chỉ nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, Thiết Châm kêu lên một tiếng thảm thiết, máu tươi tung toé.

Uy của đao ảnh, còn sắc bén hơn kim loại.

Một bóng người gầy yếu lại cao lớn dần dần hình thành ở chỗ âm ảnh kia, dưới ánh trăng cảng quỷ dị và mộng ảo hơn.

Sở Qua đứng ở phía sau nhìn dáng vẻ lặng thỉnh giống như tỉnh khí thần bị rút hết của Trương Kỳ Nhân, trong lòng cũng cảm thấy quái dị khó nói.

Không ngờ rằng Chung Dật liên hệ với công an tham gia vào hành động này, không chỉ có Lâm Vũ Dương, còn có Nguyệt Ảnh. Tổ chức của Thiết Châm hình như mệnh phạm lầu này của bọn họ, từ người xuyên tường đến Hải Đông Thanh, lại đến lão đại của bọn họ Thiết Châm, vị này càng điển hình hơn, là người duy nhất bị bộ ba hàng xóm vây bắt.

Nguyệt Ảnh chậm rãi đi tới, bước qua bên người Trương Kỳ Nhân, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái, trực tiếp lướt qua vai hắn, dùng bóng ảnh để làm dây thừng trói chặt Thiết Châm, tiếp đó lại nói với Sở Qua: "Thiết Châm là án phạm quan trọng của chúng tôi, tôi nhận lệnh đưa hẳn về, cái hộp này..."

Cô dường như có chút chân chừ cũng có chút khó hiểu, cuối cùng vẫn đưa cho Sở Qua: "Cấp trên nói, nhìn thấy cậu thì chuyển lại cho cậu, vừa hay."

Sở Qua: "2???"

Nguyệt Ảnh bổ sung thêm: "Chỉ cho cậu nghiên cứu một tháng, một tháng sau xung công."
Bình Luận (0)
Comment