Chương 213: Một ngày như một năm (1)
Chương 213: Một ngày như một năm (1)Chương 213: Một ngày như một năm (1)
Lúc phòng chứa đồ ở hậu viện cháy, hỗn loạn ở tiền viện cũng có biến hoá.
Bảo vệ mật thất ngửi phải khí thối chạy ra cũng không dám dễ dàng rời đi, liền có người khởi động quạt thông gió, thử xua tan khí thối ra ngoài.
Một bóng người cao gầy không biết đã trốn sau tủ bảo hiểm từ lúc nào, cùng với lực gió, lập tức mang theo tủ bảo hiểm bay theo gió ra khỏi mật thất.
Bảo vệ: "22?"
Long Tư Giai không biết từ lúc nào thừa cơ trốn vào mật thất rất lâu, lại không có ai phát hiện ra, sức gió nổi lên lừa dịp đó mang theo tủ bảo hiểm nặng nửa tấn rời đi... trong này toàn bộ đều là sổ sách mà nhà họ Vương không thể cho người ngoài biết.
Ai có thể nghĩ đến có người lại mang cả tủ bảo hiểm đi chứ! Chỉ là quạt thông gió thì có thể có bao nhiêu lực, nhờ sức gió rốt cuộc là nhờ thế nào, Newton (Niu-tơn) cũng phải từ quan tài bò ra mất.
Các bảo vệ ngây người một chút, phát ra tiếng hét đồng thanh đuổi ra: "Vương tổng! Vương tổng! Có người trộm tủ bảo hiểm rồi."
Đám người ở bên ngoài đang đuổi theo nhóm người Chung Dật ngạc nhiên dừng lại, liền nhìn thấy một cái tủ bảo hiểm đang dung dung bay trong không trung, một đường bay ra bên ngoài hàng rào sắt của biệt thự.
Nhưng bên ngoài không có gió.
Long Tư Giai: "Hỏng rồi?"
Đêm mùa thu đẹp thế này sao lại không có gió chứ...
Hắn oán hận nhìn tủ bảo hiểm nặng gấp bốn lần hắn đang chật vật hạ xuống.
Vương Hướng Đông cười ha ha, thần sắc dữ tợn nhìn Long Tư Giai đang bay đến đỉnh hàng rào sắt thì hạ xuống: "Cậu cho rằng dị năng của cậu là ngự phong?"
Mọi người giật mình.
Dị năng của Vương Hướng Đông mới thật sự là khống chế gió, đã đạt đến trình độ có thể biến hoá hoặc đình chỉ sức gió trong một phạm vi nhất định! Chỉ đáng tiếc hình như hắn không thể điều chỉnh ngược hướng gió, bằng không Long Tư Giai còn có thể theo gió bay trở lại.
Có điều hiện giờ càng ác hơn, Long Tư Giai liền rớt xuống trước hàng rào sắt, như vậy không thể không bị đâm chết. Lại thấy bên đó Chung Dật ung dung móc ra một chiếc quạt giấy tròn mua ở trên đường được quảng cáo là điều trị vô sinh"hô' liền xuống.
Chỉ là một chút sức gió này, Long Tư Giai giống như cá gặp nước, thuận thế trượt ra khỏi hàng rào sắt.
Vương Hướng Đông sửng sốt, tức giận hét lớn: "Còn ngây ra đó làm cái gì! Bắn chết hắn!"
Vốn dĩ Vương Hướng Đông cũng không muốn động đến súng, sợ chuyện sẽ gây ồn ào quá lớn không thể thu dọn được. Lần này không động cũng không được rồi, đồ trong tủ bảo hiểm mà Long Tư Giai mang đi quá quan trọng, một khi rơi vào trong tay cảnh sát, cũng không kém gì tội danh dùng súng...
Một đám bảo vệ toàn bộ móc súng ra, chỉ về phía Long Tư Giai ở bên ngoài. Trong đêm đen sáng lên ánh đèn.
Bên ngoài toàn là cảnh sát, toàn bộ đều cầm súng chỉ vào trong biệt thự.
Sau khi Lâm Vũ Dương tiếp nhận được Long Tư Giai và tủ bảo hiểm đến một gốc cây, thở dài một tiếng nói: "Những thứ này vào tay, còn không nhổ cái khối u' các người khỏi Nam Giang, ông đây không mang họ Lâm."
Trong hậu viện lửa bắt đầu lan rộng, chiếu sáng khuôn mặt âm trầm của Vương Hướng Đông: "Lâm Vũ Dương, cậu cho rằng cậu thẳng rồi sao? Có biết cậu chọc vào bao nhiêu phiên phức không?”
Lâm Vũ Dương lớn tiếng nói: "Những cái này tính là rắm gì! Có thể bắt toàn bộ các người vào tù, tối thiểu Nam Giang thẳng rồi."...
Cảnh sát có phương án đón người theo từng đợt, dập lửa, cửu hai nhóm nhân mã của Thiết Châm và nhà họ Vương ra khỏi đám lửa, phân biệt đưa đi, vội vội hấp tấp.
Người của Nhà Đen không thích dây vào cảnh sát, cũng trốn về phía cửa sau đi tìm Trương Kỳ Nhân.
Bọn họ muốn tìm Trương Kỳ Nhân để tính sổ.
Lúc này Sở Qua dẫn theo Hải Đông Thanh đi tìm Lâm Vũ Dương tự thú, vừa hay thị cục loạn ngăn cách không thấy bọn họ.
Kết quả nhóm người Phan Đạt khí thế hùng hổ đi tìm Trương Kỳ Nhân, nhìn thấy lại là khuôn mặt suy sụp: "Tìm phiền phức cho tôi sao? Ừm, Dung Phục là tôi mời đến, tôi chỉ bảo hắn đánh các người một trận, thật không ngờ được hắn lại động đến dao... còn có Kim đầu bếp bên đó, tôi căn bản không bảo hắn đi, là hắn †ự mình đi... chỉ có thể nói là dùng loại ác lang không thể khống chế là tự cho mình ăn trái đăng, nhà họ Vương là một ví dụ... các cậu tức thì cứ đánh tôi một trận đi, †ôi không trả thù."
Phan Đạt, Vạn Tử Tuấn nhìn nhau, cảm giác âm thế sắc bén, phong mang tất lộ mà Trương tổng mang lại cho họ lúc trước hôm nay sao lại không thấy đâu... cho dù vừa nãy cũng ác liệt, phóng hoả nói phóng là phóng, kẻ ác trời sinh. Người như vậy lẽ nào bởi vì không cướp được đồ, liền chán nản rồi? Không đến mức vậy chứ...
Dáng vẻ này ngược lại khiến cho Nhà Đen ngay cả nộ hoả muốn báo thù cũng tiêu đi khá nhiều, nhìn nhau nửa ngày, Vạn Tử Tuấn bị thương nghiêm trọng nhất mới thay mọi người nói: "Bỏ đi, đánh cậu một trận thì có thể thế nào? Các người là người có tiền, đền chút tiên cho mọi người àm phí dưỡng thương, cũng coi nhưng là thù lao cho hành động này, hai bên."
Trương Kỳ Nhân chán nản nói: "Được, trở về sẽ chuyển cho các cậu."
Chung Dật như có suy tư nhìn dáng vẻ của Trương Kỳ Nhân, hắn cũng không biết chuyện của Trương Kỳ Nhân và Nguyệt Ảnh, ngược lại nghĩ đến điểm khác: "Cảm thấy lại bị phụ thân gạt sao? Vậy cũng không cần phải chán nản như vậy, cảm giác cũng không giống với Trương Kỳ Nhân mà tôi quen biết."
Trương Kỳ Nhân sửng sốt, linh quang mất đi lúc nãy giờ mới có chút khôi phục lại, nhíu mày nói: "Lão nào phụ thân không phải bởi vì biết Nguyệt... biết cảnh sát đến rồi mới nắm tay?"
"Vậy chí ít ông ấy cũng phải nhắc nhở cậu." Chung Dật lại thở dài: "Tôi cảm thấy cách nghĩ của phụ thân cậu có chút mâu thuẫn, ông ấy thật không nhất định sẽ quan tâm đến sống chết của cậu, cậu đừng trách tôi chia rẽ là tốt rồi."