Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 214 - Chương 214: Một Ngày Như Một Năm (2)

Chương 214: Một ngày như một năm (2) Chương 214: Một ngày như một năm (2)Chương 214: Một ngày như một năm (2)

Trương Kỳ Nhân nói: "Bất luận cậu có chia rẽ hay không, lời này đối với tôi cũng không có ý nghĩa gì, tôi chỉ có một con đường, chỉ có thể đi tiếp."

Chung Dật nói: 'Cậu chắc hẳn cũng biết được rồi, trong nước muốn làm chuyện của các người, hoàn cảnh không đúng, con đường này cậu đi không được, bản lĩnh của cậu càng lớn, chỉ có thể chết càng nhanh."

Trương Kỳ Nhân nhíu mày nhìn hắn.

Chung Dật thấp giọng nói: "Ở ngoài lắng nghe sẽ bình an."

Ý chí chán nản uể oải của Trương Kỳ Nhân lập tức biến mất ở ngoài chín tầng mây, Chung Dật đã ung dung rời đi. Bên đó Sở Qua đem Hải Đông Thanh giao cho Lâm Vũ Dương, Lâm Vũ Dương cũng dở khóc dở cười nói: "Hiện giờ tôi biết rồi, lúc trước người xuyên tường chính là cậu làm."

Đó là 'bà xã tôi làm, thì coi như tôi làm đi. Sở Qua chấp nhận mọi thứ, cười hi hi nói: "Cho nên huân chương 'dám làm việc nghĩa' của các cậu có phải là nhiều hơn chút không? Lại nói lần trước phần thưởng bắt tội phạm truy nã còn chưa chuyển đến đâu, hiệu suất gì vậy?"

"Tôi trở về sẽ hỏi xem, có điều tôi bận quá không có thời gian giúp cậu theo dõi, xem vận may của cậu đi." Lâm Vũ Dương đánh giá Hải Đông Thanh: "Tự thú? Lập công?”

Hải Đông Thanh ngơ ngác nhìn Sở Qua, Sở Qua gật đầu: "Tính là vậy đi."

Tuy rằng lần này bản thân đến thực ra căn bản không phát huy tác dụng, Tụ lãnh tử đánh Thiết Châm một quyền có tính hay không?"

Cũng tính mà, tối thiểu thì cũng đánh rớt cái hộp đó ra, tránh ném chuột vào anh ta và bị phá hủy hoặc một cái gì đó. Dù sao đi nữa, cảm thấy mình đã góp phần trừng trị cái ác cũng là một công trạng rồi, có cảm giác tham gia chứ không phải là nằm nhà chờ tin tức... chí ít là an tâm.

Bằng không luyện Kim Chung Tráo có tác dụng gì?

Câu nói của Lâm Vũ Dương "Ít nhất Nam Giang đã thắng", thật hấp dẫn! Thật vinh dự khi có phần của riêng mình

Còn bất ngờ lấy được quyền nghiên cứu hộp nhỏ bằng kim loại kia một tháng... nái này đoán chừng là cha mẹ đi cửa sau? Cũng là kỳ quái, theo lý mà nói ngành này vô cùng nghiêm ngặt, không thể hỏi chuyện riêng tư, đời này của Sở Qua không được hưởng thụ nửa điểm đãi ngộ đặc biệt nào... có thể bởi vì người quản lý Nguyệt Ảnh là người quen, dễ làm việc.

Muốn hỏi Nguyệt Ảnh nhiều hơn, nhưng Nguyệt Ảnh lại không thấy bóng dáng, người này không biết đã trải qua giáo huấn đặc biệt gì, hiện giờ càng ngày càng tàn nhãn rồi... càng bi kịch là cô ấy ngay cả nhìn cũng không nhìn Trương Kỳ Nhân một cái, loại ghét bỏ này cách không khí cũng ngửi ra được.

Kỳ Nhân, chuyện này huynh đệ thật sự không giúp được cậu rồi, tự cầu phúc lớn đi.

Sở Qua lắc đầu, cảm thấy nơi này không có chuyện gì của mình nữa, muốn trở về ngủ bù. Lúc này mới nghĩ đến đã nửa đêm rồi, chương mới ngày mai phải làm thế nào?

Cho nên nói viết sách và làm đại hiệp tuyệt đối là xung đột.

Nghĩ đến vừa đoạn chương lại muốn đoạn chương, sắc mặt Sở Qua cũng thay đổi rồi, tốc độ rời khỏi biệt thự giữa núi nhà họ Vương, chạy đến đường lớn dưới chân núi để bắt xe. Lúc này không có gì quan trọng bằng gõ chữ.

Vừa đi đến sườn núi, liền nhìn thấy Thu Vô Tế chắp tay đứng ở bên đường dưới ánh trăng, lặng lẽ nhìn hắn.

Trên người vẫn là một thân cổ trang, dưới ánh trăng áo dài bay bay theo gió, thật muốn cưỡi gió trở về.

Đôi mắt trong veo như nước mùa thu nhìn chằm chằm vào người hắn, dường như có chút oán trách, lại có chút vui mừng.

"Cô... sao lại ra đây rồi?" Sở Qua vừa sợ vừa mừng chạy như bay đến, vô thức muốn ôm nàng.

Thật sự rất nhớ.

Cho dù mới chỉ rời khỏi hai ngày.

Lúc này gõ chữ đâu có quan trọng bằng Thu Thu.

Nhưng tay đến trước mặt rồi cũng giơ ra, lại không dám ôm nàng, ngại ngùng cúi đầu.

Thu Vô Tế nhìn tay của hắn, bĩu môi, lại chủ động kéo lấy tay của hẳn, sóng vai cùng xuống núi.

Miệng khẽ nói: "Ta không thể kịp thời ra đây... ở trong đó ngây ngốc cả ngày. Sở Qua, một ngày này, ta thật sự biết cái gì gọi là.. một ngày như một năm”

Sở Qua trong lòng khế động, quay đâu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng.

Thu Vô Tế khẽ cúi đầu, nhìn ánh trăng trên đường: "Ta... là sai lầm của ta, dẫn đến người dị năng hệ Thuỷ đó chạy mất, không ngờ rằng nhanh như vậy hắn đã có thể tìm được ngươi... trong lòng ta vô cùng bất an."

"Đâu có chuyện gì đâu." Sở Qua ôn nhu nói: "Là thư pháp của cô bảo vệ ta, bất kể cô ở đâu, cũng bảo vệ ta."

Thu Vô Tế nghe xong có chút nóng mặt, thầm nghĩ người này nói chuyện sao lại buôn nôn như vậy chứ, nhưng mà lần này lại không mắng.

Có lúc lời buồn nôn nghe qua thì... còn nghe rất thuận tai.

Lại thấy Sở Qua kéo tay nàng không tiếp tục đi.

Thu Vô Tế nghi hoặc quay đầu lại nhìn hẳn, Sở Qua ánh mắt sáng lấp lánh nhìn đôi mắt nàng, thấp giọng nói: "Thu Thu, cho ta ôm một cái có được không? Một chút thôi."

Thu Vô Tế há miệng, đầu óc có chút trống rỗng.

Trong lòng cũng loé qua một loại xúc động kỳ quái, một ngày dài như một năm này, vừa ra ngoài nhìn thấy hắn vẫn ổn thật vui mừng, thời khắc này bản thân nàng cũng có một loại kích động muốn ôm lấy hắn, bởi vì sợ mất đi. Hắn không dám ôm, thời khắc đó cũng không biết có muốn đánh hẳn hay không.

Thế nhưng cứ như vậy đồng ý cho hắn ôm, liệu hắn có hiểu lầm gì không...

Muốn nói lời từ chối, lại nhất thời không nói ra được, đầu óc trống rỗng không sắp xếp được từ ngữ.

Tâm niệm loạn cào cào, không đợi mình nghĩ rõ ràng, liền phát hiện mình đã bị siết chặt, Sở Qua đã tiền trảm hậu tấu dùng lực ôm lấy, cũng không buông ra. Thu Vô Tế ngây ngốc đứng gác cằm lên trên vai hắn, nhìn ánh trăng trên bầu trời. Không phải nói ôm một cái là được, một chút thôi sao. Giờ cũng ba giây rồi, năm giây rồi. Đồ lừa đảo chết tiệt.
Bình Luận (0)
Comment