Chương 215: Tu hành của Sở Qua q)
Chương 215: Tu hành của Sở Qua q)Chương 215: Tu hành của Sở Qua q)
Có thể nghe thấy Sở Qua thì thầm nói: "Nhìn thấy cô thật tốt, hai ngày qua... thật muốn nhìn thấy cô."
Thu Vô Tế không trả lời, thân thể căng cứng cuối cùng cũng bất tri bất rác mềm xuống, an tĩnh dựa vào người hẳn, cảm thấy ôm thế này hình như cũng rất tốt.
Hắn còn có thể cười có thể nhảy có thể ôm người khác, không xảy ra chuyện... không xảy ra chuyện là tốt rồi.
Có thể hoàn toàn tiếp xúc với thân thể của hắn, dùng lực ôm chặt giống như sợ nàng sẽ chạy mất, không còn là mộng ảo hư vô nữa, là sự thật rồi.
Một ngày lo lắng sợ hãi kia, làm cái gì cũng tâm thần bất định, cảm giác tim không yên, chỉ vì một cái ôm đó mà hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Ánh trăng dịu dàng, mặt trăng giống như đại diện cho hắn của ngày hôm đó, cười híp mắt, giống như biểu tình QQ mỉm cười.
Sắc thu ngày càng đậm.
Giữa đêm se lạnh, lá rụng xuống xoay tròn rồi rơi bên người, giống như bươm bướm, nhảy múa chúc mừng bọn họ.
Đây tính là dùng một ngày cách giới, khảo nghiệm xem mình quan tâm hắn bao nhiêu sao?
Thu Vô Tế đang do dự, có phải cũng nên ôm lại và cảm nhận một chút không...
Do dự một chút, liền cảm thấy Sở Qua có ý nghiêng đầu, không biết là muốn kề sát tai nàng nói chuyện, hay là muốn... làm gì?
Thu Vô Tế cảnh giác.
Môi hắn lướt qua bên tai, có thể cảm nhận được hô hấp bên tai, ngứa ngứa, có chút doạ người.
Thu Vô Tế theo bản năng phản ứng lại, xách lấy tai của hắn nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Sở Qua: "..."
Không khách khí, vừa rồi còn không tự chủ được mà muốn thơm má nàng.
Thật sự là không tự chủ a...
Lời này hình như không dám nói, nói ra sẽ bị ăn đòn... hắn chỉ có thể cười bồi nói: "Chỉ là muốn nói chuyện thôi, căng thẳng như vậy làm gì?"
"Pi, ngươi còn muốn đứng đây bao lâu nữa? Có lời gì trở về không thể nói sao?" Thu tông chủ nhéo tai kẻ lừa đảo này đi: "Ta chỉ là sợ ngươi xảy ra chuyện dẫn đến thế giớp sụp đổ, cũng không phải là quan tâm đến ngươi, đừng có mà mũi cao hơn mặt."
"À đúng đúng đúng, chúng ta trở về rồi nói" Sở Qua bị xách tai rất là tiếc nuối, không kích động như vậy thì tốt rồi, còn có thể ôm thêm một lát.
Thế nhưng vẫn là rất vui vẻ.
Ôm được nàng rồi, nàng thật thơm.
Cho dù muốn hôn trộm nàng một cái, cũng chỉ là bị xách tai chứ không bị đánh.
Chí ít về nhà rồi vẫn cảm thấy đâu đó phảng phất mùi hương đó, giường cũng thơm.
Không biết lúc này Thu Vô Tế ở phòng kế bên có tâm tình gì, có phải là đang trằn trọc không? Tóm lại Sở Qua ngủ bù vô cùng an tĩnh, trong mộng cũng là ý cười.
Sau đó tỉnh lại là hơn mười một giờ rồi...
Trong lòng Sở Qua kinh hãi, bật dậy nói: "Hỏng rồi, chương mới của mình..."
Sở Qua ngay cả mặt cũng không kịp rửa, vội vàng mở điện thoại ra xem một cái, khu bình luận không có ai mắng, ngược lại còn đang vui vẻ: "Chương mới hôm nay là Thu Thu Tự Truyện a, hay hay hay."
"Sở Đại chính văn cũng là một bức tranh, thật hay còn có Thu Thu Tự Truyện."
"Cậu nói gì, đây mới là chính văn."
"Đúng đúng, Sở Đại nhiều chương mới chút chính văn."
Sở Qua: "...
Bỏ đi, một lũ khốn kiếp, rửa sạch đi. Vẫn may trước đó Thu Thu Tự Truyện đã có vài bản thảo chưa đăng lên.
Đánh răng bỗng nhiên cảm thấy không đúng, Thu Vô Tế sao lại có thể tự mình upload chương mới, nàng lén xem mật mã tài khoản của mình từ khi nào?
Nàng là nữ chính thành thục rồi... còn thật sự có thể tự upload chương mới...
Sở Qua mang theo một miệng bọt kem đánh răng ngây ngốc ở đó, cảm thấy thật lạ a...
Vội vàng đánh răng rửa mặt xong liền rời khỏi nhà vệ sinh, chỉ nghe thấy trong bếp truyền đến tiếng xào rau. Thò đầu vào xem, Thu Vô Tế đang đeo tạp dề xào xào gì đó, mùi thịt thơm ngập tràn trong phòng bếp, lại còn ngâm nga hát gì đó.
"Nhìn trộm cái gì mà nhìn trộm?" Thu Vô Tế đầu cũng không quay lại nói: "Còn 20 phút nữa cơm mới chín, đi gõ chữ đi, có thể gõ được bao nhiêu chữ tốt bấy nhiêu, tự truyện chỉ là ngoại truyện, chỉ có thể ứng phó một chút, cũng không tính là chương mới thật sự."
"Tuân lệnh, bà.." Sở Qua cố gắng đem bốn chữ "bà xã đại nhân" nuốt trở về.
Thu Vô Tế quay đầu giơ cái thìa lên, ánh mắt nguy hiểm.
Muốn nói ta là lão thái thái đúng không?
Sở Qua lập tức chạy mất tăm.
Mở file trong máy tính ra, hai mươi phút này gõ chữ thế nào a, hoàn toàn không thể nhập tâm được, đầu óc tràn ngập nụ cười của nàng, tràn ngập dáng vẻ nàng đeo tạp dề xào rau.
Cảm giác mềm mại và hương thơm đêm qua ôm ấp.
Suýt chút nữa thì hôn được rồi, nếu như quả quyết một chút tốc độ một chút thì nói không chừng đã thành công rồi, 0a 0a 0a...
Hai mươi phút đồng hồ qua đi.
Đầu của Thu Vô Tế xuất hiện ở bên cạnh, thần sắc bất thiện nhìn tiêu đề "chương XXX" trên máy tính, sắc mặt đen như đít nồi nói: "Đây chính là chữ ngươi gõ sao?"
Sở Qua nhỏ giọng nói: "Cái này cũng là 4 chữ rồi..."
"Ta tưởng rằng nhà văn vạn đơn, tất có cao luận, không ngờ lại chỉ là khoác lác" Thu Vô Tế lại xách tai hắn: "Đi ăn cơm.”
Người có phải là đi phá quỷ súc khu không? Sở Qua cười bồi: "Có thể thương lượng không..."
"Cái gì?"
"Sau này đừng xách tai nữa, trước kia túm quần áo còn đỡ hơn." Cái này quá viêm khí quản rồi, ngộ nhỡ nàng xách quen rồi ở bên ngoài cũng xách, ta còn phải làm người nữa đó...
"Vì sao không thể xách tai?" Thu Vô Tế cảm thấy tư thế này không tệ, tuyên bố địa vị rất thực dụng.
Sở Qua chỉ dùng một câu đã xua tan ý niệm không nên có đó của nàng: "Cái này là động tác chỉ có vợ chồng mới làm thôi."
Thu Vô Tế như bị điện giật buông tai hắn ra.
Sau này lại xách.