Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 225 - Chương 225: Trong Sách Tự Có Nhan Như Ngọc (1)

Chương 225: Trong sách tự có Nhan Như Ngọc (1) Chương 225: Trong sách tự có Nhan Như Ngọc (1)Chương 225: Trong sách tự có Nhan Như Ngọc (1)

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Qua theo thói quen sử dụng ngọc trai để nhập định, lúc đứng lên chạy bộ Thu Vô Tế mới đi đánh răng rửa mặt, lúc hắn chạy bộ xong tắm rửa Thu Vô Tế đã làm xong bữa sáng, sau đó hai người cùng nhau ăn sáng.

Hai người nhìn nhau ăn sáng, lý tưởng trong lòng hai người đều là cảm giác hạ thấp làm nhỏ ngày hôm qua, ánh mắt lấp lánh cúi đầu ăn cháo.

Hình như cũng quên mất mình cũng có lúc ngưu bức ở bên trên, chỉ nhớ "bị thắn/cô ức hiếp."

Sau đó quay đầu lại, tự mình "hừ" một tiếng, hai người đều đang nghĩ hôm nay lúc đến lượt mình làm sư phụ thì phải ức hiếp đối phương làm sao.

Thu Vô Tế cảm thấy trước kia đội sầu riêng rèn luyện vô cùng tốt, đáng tiếc hiện giờ không có cách nào lừa dối nữa rồi.

Sở Qua thì lại muốn bảo nàng bóp vai.

Hai người đều tự mình có mục đích riêng mà ăn cơm, đều không nói gì cả. Sở Qua trở về phòng làm bù bản thảo ngày hôm qua, up lên chương đầu tiên của ngày hôm nay, dự định lấy tinh thần cho một ngày vạn chương.

Kết quả up xong chương mới lên thuận tay mở khu bình luận ra xem một cái, trợn tròn mắt luôn.

"Nghe nói nam chính của tình yêu đầu thu đó chính là tác giả?"

"Nghe danh mà đến." "Tiktok đến đây tập hợp." "Kuaishou đến đây xây lầu." "Weibo đến đây đến đây."

Sở Qua: ".."

Các người đến xem sách hay là đến làm gì?

"Nghe nói bạn gái trong bức ảnh đó là trợ lý của tác giả, chính là người điều hành trong nhóm tên là Thu Vô Tế sao?"

"Nghe nói chính là nguyên hình của Thu Vô Tế trong sách."

"Ta xem sách một chút, mấy chục chương trước đều không nhìn thấy có nữ nhân tên là Thu Vô Tế a, toàn là tình tiết gì mà Sở Thiên Ca bị người ta ức hiếp, sách rác,

"Trên lầu... vừa rồi mới khai cục, loại này là kiểu quá trình từ tiểu nhân vật mà nổi lên a." "Sách rác, vận động đi."

"Cơ trí."

Khu bình luận cãi vã om sòm.

Thu Vô Tế ôm điện thoại đi vào, cùng Sở Qua đối mặt nhìn nhau.

"Sở Đại, muốn xoá topic cấm ngôn không?" Người điều hành Thu Vô Tế hỏi tác giả.

Nhìn dáng vẻ nghiêm trang đó, Sở Qua suýt chút nữa thì bật cười: "Bỏ đi, chắc là đột hót một thời gian sẽ qua đi thôi, chỉ cần không nổ thì đừng để ý đến, có thể khoá bài post là được."

"ồ" Thu Vô Tế vừa xử lý bài post, vừa tiện miệng hỏi: "Phải rồi, vì sao tác giả lại bị gọi là mỗ mỗ đại đại, cái này giải thích thế nào?"

"Từ này có ý nghĩa là 'ba ba' trong phương ngôn nào đó, trên mạng mọi người tuỳ ý dùng loạn nên dần dần ước định đó là tục thành, không có nguyên ý, cũng có nghĩa là bài tỏ sự tôn trọng, tác giả cũng sẽ gọi độc giả đại đại, sau đó còn có diễn biến, cái gì cự cự, bàng bàng, bàn bàn, thái thái, cái gì cũng có..."

Thu Vô Tế bật cười: "Sa điêu võng hữu."

Sở Qua cười nói: "Thực ra Sở Đại không tốt lắm, luôn khiến ta nhớ đến ngạnh của Lâm Đản Đại. Tốt nhất chính là những bút danh có thêm gà, thêm điêu, bị người ta gọi là kê đại điêu đại, bành trướng biết bao."

Thu Vô Tế tức giận đạp hắn một cái: "Chết đi sống làm gì, lái xe đùa giỡn nữ trợ lý đến nghiện rồi đúngk hông?”

Sở Qua cười ha ha né tránh, thay áo đi ra ngoài: "Ta đến đồn cảnh sát lĩnh tiền, rất nhanh sẽ trở về. Cô cũng có thể †ự mình ra ngoài chơi, không cần phải ở mãi trong nhà."

Thu Vô Tế cũng nói: 'Manh Manh hẹn ta đi uống trà, ai muốn ở trong nhà chứ."

"Manh Manh đó rốt cuộc là muốn gì?

"Cô ấy hâm mộ làn da của ta, ta dạy cô ấy một chút đạo dưỡng sinh."

“Tu hành?"

"Không, ngủ." Thu Vô Tế rất nghi hoặc nói: "Vì sao nhiêu người coi thức đêm là tu hành như vậy chứ?"

Sở Qua nhìn trời.

Ta cũng đã từng là một trong số đó, . cũng là hiện giờ tốt hơn.

Nếu nói giấc ngủ hiện tại còn thiếu gì đó... đại khái thiếu một Thu Thu mềm mềm thơm thơm có thể ôm ngủ nữa, thật sự đến lúc đó, có cho ta làm thần tiên cũng không đổi.

Lời này Sở Qua cũng không dám nói ra, vội vàng chạy đi.

Đến cục cảnh sát, Lâm Vũ Dương bận rộn khắp nơi, cũng bớt chút thời gian đưa Sở Qua đi làm theo trình tự. Có người dẫn đi, quá trình ký tên lĩnh thưởng ngược lại rất đơn giản nhanh nhẹn, rất nhanh đã xong việc rồi, cũng không có loại chuyện như chụp ảnh tuyên truyền gì đó, suy cho cùng cái này là bảo vệ thông tin cá nhân của 'công dân nhiệt tình, một khi bị người ta nhìn trúng báo thù cũng không phải là chuyện đùa.

Trong thẻ có thêm mười vạn khiến †âm tình của Sở Qua rất tốt chộp lấy vai của Lâm Vũ Dương nói: "Mời cậu ăn cơm?”

Lâm Vũ Dương rất bất đắc dĩ than thở: "Đâu có thời gian rảnh như vậy, cũng

chính là cậu đến, đổi lại là người khác,

tôi ngay cả thời gian dẫn hắn đi làm thủ

tục cũng không có, tự mình tìm thôi." "Bận như vậy sao?"
Bình Luận (0)
Comment