Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 226 - Chương 226: Trong Sách Tự Có Nhan Như Ngọc (2)

Chương 226: Trong sách tự có Nhan Như Ngọc (2) Chương 226: Trong sách tự có Nhan Như Ngọc (2)Chương 226: Trong sách tự có Nhan Như Ngọc (2)

"Nhà họ Vương sắp sụp đổ rồi." Lâm Vũ Dương nói: "Bao nhiêu chuyện không nói đến nữa, chỉ riêng hôm đó bắt được bao nhiêu người, thẩm vấn từng người tốn bao nhiêu thời gian, cậu có khái niệm này không..."

"Không...' Sở Qua nói: "Theo lý mà nói thì vụ án này đủ lớn, cần phải chuyển lên tỉnh đúng không?"

"Chuyện của nhà họ Vương là do Tỉnh Sở làm, cái khác vẫn là chúng tôi làm”

"Cho nên chuyện lần này xong rồi, cậu có thể được đề bạt không?"

Lâm Vũ Dương vẻ mặt mệt mỏi có chút sáng chói, nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có người, hắn mới thấp giọng nói: "Có hi vọng."

"Được a." Sở Qua cũng thầm vui mừng thay cho Lâm Vũ Dương: "Phó phòng trẻ tuổi như vậy, rất hiếm thấy, cũng là do cậu liều mạng có được, rất đáng."

"hư, chuyện không biết trước được, cũng không vui mừng quá sớm được." Tâm tình của Lâm Vũ Dương hiển nhiên cũng không tệ, cười nói: "Dù sao cậu cũng đừng hi vọng dùng cái này để trốn không mời khách, đợi tôi rảnh rồi lại nói."

Sở Qua cười ha ha nói: "Đến lúc đó mời lẫn nhau."

Lâm Vũ Dương cũng cười: "Tính là thông minh. Người hâm mộ nữ chính là làm như vậy mà lừa được sao?"

Sở Qua dở khóc dở cười nói: "Trở ngại này không qua được phải không?”

"Vậy lúc nào thì mời rượu?” "Chưa đâu vào đâu cả."

"Này, nếu như cậu muốn trêu đùa người ta, đến lúc đó thật sự thành Sở Thiêm rồi, cũng đừng nói là cậu quen biết tôi."

"Chính là cô ấy đùa bốn tôi, tôi cũng sẽ không đùa bỡn cô ấy, địa vị gia đình cậu không biết đâu..."

"Khà.." Lâm Vũ Dương ung dung nói: "Đàn ông mà, trước và sau khi có được, chính là hai mặt, cậu còn muốn lừa dối bản cảnh sát sao?"

Sở Qua muốn oẹ nói: "Cậu cũng đang viết tự truyện sao Lâm khoa trưởng?"

"Pi, tôi cũng không giống, tôi là Cố gia hảo nam nhân."

Hai người một đường nói chuyện, tiên Sở Qua đến cửa cục cảnh sát, Lâm Vũ Dương bỗng nhiên nhớ đến gì đó, lại đè thấp giọng nói: "Trương Kỳ Nhân đang làm thủ tục, muốn ra nước ngoài công tác."

Trong lòng Sở Qua khẽ động, khẽ nheo mắt lại.

Lâm Vũ Dương nói: "Nhà họ Trương hình như có sản nghiệp ở Nhật Bản và Hàn Quốc, xuất nhập khẩu tương đối, thế nhưng rất ít, hắn ra nước ngoài trở thành một ông chủ nhỏ, tài chính trong tay cũng giảm mạnh, không khác gì lưu vong. Nói đến hành động gần đây của hẳn rất ngưu bức, không phải sao, vì sao lại phải gặp cảnh lưu vong chứ.

Sở Qua nói: "Cậu không muốn bắt hắn sao?"

"Tôi nói rồi, tôi canh chừng là chyện mà nhà bọn họ làm, không phải là cá nhân hẳn. Chỉ bàn về cá nhân hắn, mấy chuyện gần đây ẩn giấu dụng ý gì, bên trên chung quy cũng là đang phối hợp với tôi, tôi cũng không tiện nói gì, nếu như có thể cải tà quy chính đương nhiên là tốt... chỉ đáng tiếc tôi cảm thấy hắn ra đi, cũng không phải là làm chuyện đứng đắn."

Sở Qua cảm thấy với thủ đoạn gân đây Trương Kỳ Nhân biểu hiện ra, môi trường bên ngoài có thể xác thực là càng có thể hành động dễ dàng. Còn về "không phải là chuyện đứng đắn gì" kia, đối với Sở Qua mà nói tai hoạ với người ngoại quốc cũng không có nhiều gánh nặng tâm lý, cảm thấy lần này ra đi ngược lại rất tốt.

Chỉ có điều nếu như nền tảng mỏng yếu, cũng là bộ bộ kinh tâm, nói không chừng còn thua ở bên ngoài ngay cả xác cũng không còn.

Quay đầu nhớ lại/ngày tháng có tiền" hiện giờ của hắn, có vẻ như không vui vẻ tự do bằng lúc trước viết sách. Từ biệt Lâm Vũ Dương, Sở Qua chậm rãi đi về, muốn cùng Trương Kỳ Nhân nói vài câu, lại không biết phải nói thế nào, cuối cùng chỉ gửi một tin nhắn cho hắn: "Nghe nói cậu muốn ra nước ngoài?"

Đối phương lập tức gửi lại câu trả lời đơn giản: "Đúng."

Sở Qua hỏi: "Nghe nói là đi Nhật - Hàn, cụ thể là đi đâu?"

"Trước mắt là cầu vồng, đến lúc đó đến chơi, sẽ mời cậu phong tục quán."

"Thôi đi.

"À phải rồi, có người cũng đã là tình yêu đẹp nhất đầu thu rồi, vui đến quên trời đất, coi thường phong tục quán rồi."

"Tôi thấy cậu làm ông chủ hộp đêm, sa đoạ rất sảng khoái đúng không?"

"Ha..." Trương Kỳ Nhân chậm rãi đánh chữ: "Không hứng thú với những thứ đó, người viết sách chúng ta, trong sách tự có Nhan Như Ngọc."

Trương Kỳ Nhân chỉ là dùng câu nói đùa để che giấu tâm tình, chỉ một câu này ở trong mắt Sở Qua lại khiến tim hắn đập loạn nhịp rất lâu.

Trong sách tự có Nhan Như Ngọc.

Điều này đối với người khác là chuyện cười, đói với hắn lại là khắc hoạ.

Không ngờ rằng khuyến học thời cổ này, lại có thể biến thành ví dụ thực tế.

Thực ra đối với Trương Kỳ Nhân cũng không khác quá nhiều... nếu như lúc trước hắn có thể kiên trì tiếp tục gõ chữ, nói không chừng còn thật sự có chút hi vọng với Nguyệt Ảnh. Hắn nói đùa ra câu này, lại đang hối hận.

Sở Qua một có rất nhiêu lời muốn nói, nhưng không biết nên nói thế nào, ngón tay hẳn lơ lửng trên màn hình điện thoại rất lâu, cuối cùng chỉ gửi bốn chữ: "Thuận buồm xuôi gió."

Trương Kỳ Nhân trả lời đơn giản: "Cảm ơn, huynh đệ."

Sở Qua thở dài, trong lòng bỗng có cảm giác, quay đầu nhìn lại, trong bóng tối ở chỗ rẽ không xa, Nguyệt Ảnh đang đứng ở đó, dường như có lời muốn nói.
Bình Luận (0)
Comment