Chương 227: Chỉ vì quá để ý (1)
Chương 227: Chỉ vì quá để ý (1)Chương 227: Chỉ vì quá để ý (1)
Sở Qua vừa từ biệt với Trương Kỳ Nhân, vô thức cho rằng điều Nguyệt Ảnh nói sẽ là vấn đề của Trương Kỳ Nhân.
Thế nhưng Nguyệt Ảnh mở miệng lại là như vậy: "Tôi sẽ ở lại Nam Giang một tháng, phối hợp với cục cảnh sát Nam Giang điều tra vụ án của nhà họ Vương, đây là nhiệm vụ tập sự của tôi. Thời gian này có thể tìm Thu tỷ tỷ, thực hiện ước hẹn lúc trước cho cô ấy nghiên cứu dị năng ảnh tử,
Sở Qua ngây người nửa ngày, mới thở dài nói: "Đã không cân nữa rồi, lúc trước Thu Thu cũng chính là hiếu kỳ, hiện giờ cũng không có tác dụng gì với cô ấy nữa."
Nguyệt Ảnh mấp máy môi: "Nhưng luôn cảm thấy nợ hai người ân tình." "Thật không cần để ở trong lòng, chúng ta là hàng xóm."
"Hàng xóm.." Nguyệt Ảnh do dự một lát, hỏi: "Căn phòng đó của tôi hiện giờ người khác ở rồi sao?"
"Vẫn chưa, tôi thấy chủ nhà dán giấy cho thuê phòng ở bên ngoài, đoán chừng là trên APP cùng thành phố cũng có, thế nhưng hình như cho tới giờ ngay cả người đến xem phòng cũng không có."
"Vậy quá tốt rồi. Nguyệt Ảnh hiếm khi nở nụ cười cũng có chút vui vẻ nói: "Tôi còn có vài thứ chưa kịp mang đi, máy tính cũ gì đó..."
"Hiện giờ tiền lương của cô không thấp đúng không?"
"Thời gian thực tập, không cao."
"Ừm... vậy đợi lát nữa chuyển đi, tôi và Thu Thu có thể giúp đỡ." Sở Qua nghĩ một chút, bỗng nhiên hỏi: "Cô... có gặp cha mẹ tôi không? Họ có khoẻ không?"
Nguyệt Ảnh sửng sốt: "Ai là ba mẹ của cậu?"
"." Sở Qua gãi đầu: "Bỏ đi. Thương lượng chút đi, đồ trong cái hộp đó lúc đến lúc trả cho các cô, có thể cho tôi giữ lại cái hộp không?”
Nguyệt Ảnh do dự nói: "Hình như chiếc hộp không có gì... có điều tôi cũng cần phải hỏi ý kiến đã."
"Chuyện công thật sự rất phiền phức." Sở Qua than thở.
Nguyệt Ảnh không trả lời, Sở Qua cũng không tiếp tục.
Hai người nói chuyện giống như người qua đường, cảm thấy căn bản không có lời gì để nói với Nguyệt Ảnh, Sở Qua cố gắng tìm các loại đề tài cũng không có cách nào trôi chảy để tiếp tục, cảm giác hoàn toàn không thể so sánh với lúc nãy tuỳ ý nói chuyện phiếm với Lâm Vũ Dương. Có lẽ bởi vì mọi người vốn dĩ không thân, có lẽ bởi vì tính cách của Nguyệt Ảnh quá nhạt nhẽo, khiến người ta cảm thấy rất khó tuỳ ý nói đùa.
Cũng có lẽ là bởi vì hai người dù sao cũng là trai đơn gái chiếc, Sở Qua hiện giờ trong lòng chỉ có Thu Vô Tế, nói chuyện quá nhiều với những cô gái khác cũng cảm thấy không tốt lắm. Huống hồ giữa hai người còn có Trương Kỳ Nhân... khiến Sở Qua cảm thán là, từ đầu đến cuối, Nguyệt Ảnh đều không nhắc đến Trương Kỳ Nhân, dường như mối quan hệ hàng xóm của mọi người và Trương Kỳ Nhân không có nửa điểm quan hệ.
Hắn thực sự không nhịn được mà chủ động nhắc một câu: "Trương Kỳ Nhân sắp ra nước ngoài rồi."
Nguyệt Ảnh thản nhiên nói: "Muốn bắt hắn, tôi chính là nắm được chứng cứ hắn làm hắc quyền và giết người không đạt, hắn vốn dĩ ngay cả chạy cũng không chạy nổi."
Sở Qua nói: "Vậy vì sao cô không bắt?"
Nguyệt Ảnh cuối cùng liếc hắn một cái, nghiêm túc nói: "Cậu và Thu tỷ tỷ cứu tôi, nếu như vì vậy mà bắt hắn, có thể sẽ hận cậu. Đối với tôi mà nói, đây tính là chống lại ân nhân."
Sở Qua im lặng.
Nguyệt Ảnh quay người rời đi: "Chuyện xấu hắn làm hiện nay căn bản sẽ không dừng tay, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn sẽ có những chuyện khác rơi Vào tay tôi.".......
Sở Qua lái xe điện lặng lẽ trở về nhà, rõ ràng Nguyệt Ảnh cũng là trở về tiểu khu đó, hắn không nói muốn đưa Nguyệt Ảnh đi, Nguyệt Ảnh cũng không bảo hắn chở. Chỉ là loáng một cái, Nguyệt Ảnh đã không biết dung nhập vào tấm ảnh nào biến mất rồi.
Vốn dĩ kiếm mười vạn tệ còn nghe nói Lâm Vũ Dương có thể được đề bạt, †âm tình rất tốt, lúc này bỗng nhiên lại trở nên có chút trầm lặng.
Rõ ràng không xảy ra chuyện gì, Trương Kỳ Nhân ra nước ngoài cũng không tính là chuyện xấu gì, mình cũng không thấy Nguyệt Ảnh và Trương Kỳ Nhân cần hoà hảo, vê chuyện của Trương Kỳ Nhân và Nguyệt Ảnh, Sở Qua đứng về phía Nguyệt Ảnh. Dù sao tất cả đều rất hợp với lẽ thường, cũng không biết tâm Tình sao lại có chút buồn.
Có lẽ là văn thanh bệnh phạm đi, bản thân Sở Qua cũng không hiểu rõ.
Có lẽ bởi vì thế nhân đều chỉ thích nhìn thấy những chuyện cũ tốt đẹp, chỉ vậy mà thôi.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình xinh đẹp.
Thu Vô Tế xách theo giỏ rau, tay xách lắc lư trở về nhà. Dường như có cảm nhận, lúc xe điện của Sở Qua xuất hiện ở góc đường, nàng cũng cùng lúc quay đầu lại nhìn, lộ ra nụ cười vui mừng "thật trùng hợp a."