Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 228 - Chương 228: Chỉ Vì Quá Để Ý (2)

Chương 228: Chỉ vì quá để ý (2) Chương 228: Chỉ vì quá để ý (2)Chương 228: Chỉ vì quá để ý (2)

Tâm tình của Sở Qua lập tức trở nên rộng mở phấn khởi, giống như nước thu tràn vào trong tim.

Tận diệt sương mù.

" Trương Kỳ Nhân ra nước ngoài rồi sao? Hoá ra là như vậy, chẳng trách vẻ mặt của ngươi lại trâm ngâm."

Về đến nhà, Thu Vô Tế ngồi ở trên ghế sô pha chống cằm nghe Sở Qua nói chuyện xưa, một tay lấy các loại hoa quả ra khỏi giỏ, diễn ảo thuật đặt lên trên bàn.

Sở Qua ngạc nhiên nói: "Sao bỗng nhiên lại muốn mua hoa quả? Lúc trước không thấy cô muốn ăn cái này."

"Ta không phải từng mua sầu tiêng cho ngươi sao?" "Cô xác định đó là để ăn hoa quả?"

"Hừ.' Thu Vô Tế nói: "Lúc trước ta cảm thấy nơi này đói bụng là có đồ ăn, khát là có đồ uống, giống như là không cần đến hoa quả, chỉ coi là đồ ăn vặt, không cần cố gắng đi mua. Hôm nay Manh Manh mới phổ biến cho ta một đống lợi ích của hoa quả, ta liền đi mua."

Sở Qua bật cười: "Cô ấy có phải là khiếp sợ cô không ăn hoa quả như vậy mà da dẻ vẫn tốt quá đúng không?"

"Ta nói với cô ấy số lượng hoa quả †a từng ăn còn nhiều hơn cô ấy ăn cơm." Thu Vô Tế chống cằm nói: "Thế nhưng ta thấy cô ấy hình như hiểu lầm rồi, cho rằng da dẻ của ta đẹp là do ăn hoa quả mà ra..."

Sở Qua cười ngã ngửa.

Thu Vô Tế vừa lẩm bẩm vừa gọt táo, tuỳ tiện hỏi vấn đề vừa rồi: "Thế giới này có bao nhiêu quốc gia? Ta chưa từng tìm kiếm”

Sở Qua nói: "Hơn hai trăm nước, cụ thể thì ta không nhớ."

"Hơn hai trắm nước ư?" Thu Vô Tế ánh mắt đăm đăm: "Thế giới trong sách mà ngươi viết còn lớn hơn ở đây, sau đó ngươi viết có chín quốc gia?"

Sở Qua che mặt: "Tác giả chính là như vậy, trước kia ta biên chuyện từng suy nghĩ đến mấy quốc gia này a."

Thu Vô Tế bỏ dao gọt hoa quả xuống, cũng che mặt: "Hai, chiến tranh với nhau."

Hai người che mặt nhìn đối phương qua kế ngón tay, đều bật cười.

Thu Vô Tế liền nói: "Được rồi, sư phụ viết đã rất tốt rồi."

Sở Qua cũng nói: "Sư phụ uy chấn thiên hạ, mấy quốc gia cũng như nhau."

Hai người đều bỏ tay xuống, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.

Thu Vô Tế tiếp tục gọt táo.

Sở Qua ho khan nói: "Thế giới này có hơn hai trăm quốc gia cũng không có ý nghĩa gì, đối với ta và đại bộ phận người mà nói, chỉ có hai: Trung Quốc và nước ngoài."

Thu Vô Tế nói: "Ngoại trừ ta đều là địch ư?"

"Có chút ý tứ như vậy, tuy rằng không khoa trương như thế, đồng minh vẫn là có..."

"Vậy Trương Kỳ Nhân đó hiện giờ đi nước nào?”

"Từng là kẻ địch huyết thù, đúng rồi, trong thần kịch mà cô xem, kẻ địch chính là bọn họ a. Có điều hiện giờ đặt quan hệ ngoại giao rồi, qua lại không ít."

Thu Vô Tế ngược lại rất hiểu về chuyện giữa các quốc gia này, khế gật đầu, lại cười lạnh nói: "Hoá ra những thứ trong tivi kia chính là bọn họ. Nếu như lúc đó bản toạ ở đây..."

Sở Qua quay đầu sang nhìn nàng, bỗng nhiên nói: "Ai ui, cô coi mình là người của quốc gia này sao?"

Thu Vô Tế sửng sốt, ngược lại thấy rất kỳ quái hỏi hẳn: "Vì sao ta không phải là người của quốc gia này? Có cần xem chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu của †a không?”

Sở Qua: "...

"Cho dù là dựa vào thế giới trong sách mà xem, cô là người của quốc gia này, ra khỏi văn hoá và quan niệm của cô, sử dụng đạo kinh và thần thoại truyên thuyết của Quốc Độ này mà thành lập thế giới, đương nhiên là thuộc vê văn minh của Quốc Độ." Thu Vô Tế nói: "Ta thấy có chút bá kịch, con người không giống với chúng ta là được, ngay cả tên của con người cũng nhớ đến đau đầu, đó mới gọi là không phải người của cùng một thế giới."

"Ta nhớ cô từng muốn chạy ra nước ngoài nơi có chiến loạn nữa mà."

"Đó là để đặt chân, chứ không phải là thật sự thấy hứng thú" Thu Vô Tế chống cằm nghĩ ngợi, lại nói: 'Hứng thú cũng có chút, suy cho cùng cũng tính là tìm hiểu thế giới, hiểu phong tình các nơi... Lúc nào chúng ta thật sự ra nước ngoài đi được không?"

"Tạm thời không được, tối thiểu phải đợi ta viết xong đã, đến lúc đó nhẹ nhõm rồi, đoán chừng dịch bệnh cũng không còn nhiều nữa... đến lúc đó trong tay cũng có chút tiền rồi, hai chúng ta đi du lịch thế giới."

Thu Vô Tế đưa đầu ngón tay ra: "Một lời đã định."

Nhìn ngón tay trắng muốt như bạch ngọc đó, Sở Qua lại dường như không vẽ lên được.

Thu Vô Tế hiếu kỳ nói: "Thế nào?"

"Cảm thấy cái này giống, nhét trong dê bò gì đó, chúng ta không hẹn, nên đi thì đi, có gì phải hẹn chứ."

"Ừm... Thu Vô Tế cười đến cong lưng nói: "Các ngươi vừa phá mê tín, vừa mê tín hơn bất cứ ai."

Sở Qua tâm mặc một lát, thấp giọng nói: "Ta không mê tín... ta chỉ là quá để ý cô."

Tiếng cười của Thu Vô Tế dừng lại ở đó, nhìn Sở Qua nửa ngày, bỗng nhiên đem quả táo trong tay nhét vào miệng hắn nói: "Ăn quả đi, đừng nghĩ quá nhiều."
Bình Luận (0)
Comment