Chương 229: Thu tâm (1)
Chương 229: Thu tâm (1)Chương 229: Thu tâm (1)
Thu Vô Tế đi nấu cơm rồi, Sở Qua tiếp tục về phòng gõ chữ.
Nhưng mà công việc của hai người đều đang thất thần.
Nói là đừng nghĩ quá nhiều, làm sao có thể không nghĩ chứ?
Vì sao lần này lúc Thu Vô Tế ra ngoài, lại sẽ để cho hắn ôm một cái chứ? Chuyện này trước kia chưa có tiền lệ. Lúc đó hắn từng làm chuyện gì cảm động lòng thu sao?
Không có.
Chỉ bởi vì lúc hắn gặp kẻ địch, Thu Vô Tế lần đầu tiên cảm nhận được 'lúc muốn ra mà không ra được' là cảm giác gì.
Lo lắng, sợ hãi, không thể gặp. Vô lực mà đau khổ cả ngày, cho đến thời khắc nhìn thấy hắn bình an vô sự, trái tim căng thẳng như dây đàn mới trùng xuống.
Hai người rất ít khi thảo luận nếu như hai giới cách biệt vĩnh viễn không thể gặp, thì sẽ như thế nào... thế nhưng loại lo lắng này vẫn luôn ở trong lòng hai người không hề biến mất.
Trương Kỳ Nhân chẳng qua chỉ là ra nước ngoài, nhất thuỷ chi phân, thù hận cách trở, cũng đã khiến người ta râu rĩ trong lòng rồi.
Nếu như hai giới cách biệt, vĩnh viễn không gặp thì sao đây?
Chuyện này không có cách nào an tâm được, bất luận hứa hẹn và kỳ vọng gì đối với "tương lai", đều là hư vô.
Chỉ quan tâm hiện tại.
Sở Qua thật sự không gõ được chữ nữa, ngay cả mở nhóm chát ra nhìn thấy người khác đang thảo luận về bức ảnh lau miệng đó, lúc này nhìn thấy cũng chướng mắt.
Tim đập mạnh ngồi trước máy tính một lát, cuối cùng đẩy ghế, đi ra khỏi bàn máy tính.
Thu Vô Tế đang rửa rau, động tác nhìn như cũng không nhanh nhẹn, cũng đang thất thần.
Dù có thất thân cũng vẫn có thể cảm nhận được Sở Qua đi vào, Thu Vô Tế thuận miệng hỏi: "Làm gì? Uống trà thì tự mình rót đi..."
Còn chưa dứt lời miệng đã cứng ngắc rồi.
Hai cánh tay từ sau lưng quấn tới, từ sau siết chặt ôm lấy nàng.
Cả người Thu Vô Tế cứng ngắc, vô thức huých khuỷu tay một cái. Chỉ nghe thấy Sở Qua hừ một tiếng, cũng không buông ra.
Chân Thu Vô Tế đã chuẩn bị đạp, cổ tay xoay xoay, trong bộ liên hoàn vật ngã thì cũng dừng lại ở bước đầu tiên.
Dép lê của nàng đạp vào giày của Sở Qua, cũng không dùng lực.
"Ngươi đang làm gì?" Thu Vô Tế hít một hơi thật sâu, giữ thanh âm mạnh lẽ kiên định: "Một khuỷu này, đủ làm ngươi nội thương rồi, có phải ngươi thật sự muốn chết không?”
Sở Qua nhịn đau, thấp giọng nói: "Cho dù bị cô đánh chết, ta cũng chịu."
"Ngươi thật sự có tự tin là ta không dám ngọc nát đá tan với ngươi sao? Thế giới huỷ diệt liên quan gì đến ta đâu."
"Cho dù thế giới huỷ diệt rồi ta cũng muốn ôm cô." Ở góc độ hắn không nhìn thấy, thần sắc của Thu Vô Tế từ tức giận bất tri bất giác biến thành kiêu ngạo, một lúc sau mới nói: "Được rồi, không phải ngươi đang tu luyện sao, chúng ta đều đang thăm dò hai thế giới, tìm kiếm chân thật, không phải là vì... vì để tự do ra vào, đánh phá giới hạn của vị giới sao? Cần biết mọi chuyện dục tốc thì bất đạt, hiện giờ tâm thái này của ngươi không tốt đâu. "
Nếu như nàng biết Sở Qua vì cái gì mà bỗng nhiên 'gan to bằng trời' như vậy, mọi người đang nghĩ nhữ gì, thực ra vẫn luôn rất rõ.
"Ta chỉ là quá để ý cô."
Lời hắn vừa nói vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Sở Qua không trả lời, cũng không cần trả lời. Hắn lặng lẽ điều tức, điều lý nội thương vừa bị huých một khuỷ tay lúc nãy, vẫn là an tĩnh ôm chặt eo nàng, cằm đặt lên vai nàng.
Tư thế mà hắn mơ ước bao lâu, mang thương khạc máu cũng đã đạt được rồi.
Thế nhưng chỉ cần ôm như vậy, chính là an bình.
Mộng ảo hư vô mờ mịt kia, Nhan Như Ngọc trong sách kia, đang ở trong lòng hắn vô cùng chân thực.
Hắn không trả lời, Thu Vô Tế cũng không đẩy ra.
Hai người cứ như vậy lặng lẽ đứng rửa rau, chừng mười mấy phút ngay cả động cũng không động một cái.
Tâm hồn lo lắng của Sở Qua cuối cùng cũng lắng xuống, bắt đầu cảm nhận sự mềm mại và thơm ngát của nàng mà lúc trước vô tâm không để ý.
"Được rồi, đi trị thương đi." Thu Vô Tế bắt đầu nghe thấy tiếng tim của Sở Qua đập, cảm thấy đã ổn định rồi, cuối cùng cũng thấp giọng nói: "Nhớ kỹ luôn mang theo ngọc trai, thứ này có thể hỗ trợ khôi phục... con người của ngươi, thật sự là không có việc gì làm, hôm nay vạn chương lại treo rồi."
Nàng khẽ giấy giụa một chút.
Lúc trước khuỷu tay tức giận huých lên cũng không thể khiến hắn buông ra, lân này khẽ giấy một cái liền ra rồi, Sở Qua ngoan ngoãn lùi ra, cười bồi nói: "Vạn chương không vấn đề, chỉ cần tay không gãy, phun mấy ngụm máu thì tính là gì, hun cũng phun thành quen rồi..."
Thu Vô Tế từ đầu đến cuối không quay đầu nhìn hẳn.
Chỉ sợ mình nhìn thấy bộ dạng chết toi đó của hắn thì không nhịn được mà đánh hắn, cũng sợ bị hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của mình.
Gia hoả này sau này liệu có đám được nước lấn tới không?
Đến lúc đó có cần đánh hắn không?
Chính là tâm ý của hẳn lúc đó, thật sự nồng đến mức sắp phun trào ra rồi, có thể sâu sắc cảm nhận được hắn lo lắng hoảng loạn.
Vì sao... có thể khiến người ta có chút vui vẻ?...
Lúc ăn cơm hai người dường như đều đang giận dỗi chiến tranh lạnh, tự mình cúi đầu ăn cơm không lên tiếng, thực tế là không biết làm sao mở miệng nói chuyện với đối phương.
Thu Vô Tế bề ngoài thì khó chịu, Sở Qua cũng sợ Thu Vô Tế tức giận, vừa lên tiếng liền bị mắng, nên dứt khó không nói nửa lời.
Ôm cũng ôm rồi, một chút thương tích thì tính là gì, quen rồi, còn có thể ôm.
Sở Qua lén nhìn Thu Vô Tế, muốn nói gì đó nhưng vẫn cố nuốt vào, thâm nghĩ hiện giờ vẫn là để nguội chút rồi nói, đợi đến đêm mặt của nàng không còn xấu như vậy nữa...
"Khụ... ta ăn xong rồi, gõ chữ đây..."
"Cút đi gõ chữ, hôm nay không có vạn chương, tối không được ăn cơm."
"Tuân mệnh."
Sở Qua chạy như bay vào phòng.
Tiếp đó gõ chữ quả nhiên rất có lực, giống như được ăn đại lực hoàn.