Chương 235: Ai có thể bình luận ta (1)
Chương 235: Ai có thể bình luận ta (1)Chương 235: Ai có thể bình luận ta (1)
Ngoại thành, ban đêm.
Gió đêm thổi nhẹ, bóng cây um tùm.
Rõ ràng xung quanh tĩnh mịch không một tiếng động, chỉ có tiếng gió đêm rất nhỏ lướt qua bên tai, Sở Qua vẫn cảm thấy có âm thanh theo sau lưng, loại came giác liêu trai đó.
Bóng cây xung quanh đột nhiên mở ra, Sở Qua thậm chí có thể bù ra hiệu ứng âm thanh '"ô ô'.
Tránh cũng không thể tránh, một khắc sau bóng cây liền bao lấy Sở Qua ở bên trong, bắt được rồi.
Nguyệt Ảnh có chút do dự nhìn Thu Vô Tế một cái, ý là hắn yếu đuối như vậy thật sự phải đánh tiếp sao? Thu Vô Tế khoanh tay mỉm cười, không nói chuyện.
Nguyệt Ảnh cảm thấy chỉ cần bắt lấy quả bóng đen này ném đến trước mặt Thu tỷ tỷ là kết thúc rồi, liền đưa tay ra một chiêu, ảnh tử mang theo Sở Qua di chuyển đến trước người.
Lúc cô đang muốn bắt lấy quả bóng đen này ném cho Thu Vô Tế, thần sắc bỗng nhiên thay đổi.
Quả bóng đen bỗng nhiên bành trướng, những đạo kim quang từ trong quả bóng toả ra, tiếp đó một tiếng 'bịch' vang lên, bao gồm cả bóng cây của Sở Qua cũng nứt vỡ, nắm đấm mang theo kim quang sáng chói bỗng nhiên đánh vào ngực Nguyệt Ảnh.
Nguyệt Ảnh rùng mình.
Lúc trước hoàn toàn không nhìn ra được Sở Qua có năng lực đặc biệt gì, tuy rằng từng nghe nói là đao thương bất nhập, thiết nghĩ cũng chỉ là da thịt cứng rắn mà thôi, hoàn toàn không để tâm đến. Không ngờ rằng một quyền này lại mạnh mẽ uy vũ như vậy, cường độ dường như cũng không kém hơn vị võ sĩ ở trên lôi đài suýt chút nữa đánh chết cô lúc trước.
Kinh nghiệm chiến đấu của Nguyệt Ảnh phong phú bậc nào, vòng eo xoay nhẹ, đã tránh được một quyền này.
Cùng lúc này, bóng ảnh của bản thân Sở Qua bỗng nhiên bắt lấy chân của hắn.
Sở Qua vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng bước chân quỷ dị di chuyển, không chỉ đứng vững, còn như hình với bóng đi theo sau lưng Nguyệt Ảnh, hồi thân lại là một quyền.
Lần này Nguyệt Ảnh thật sự sợ rồi, Sở Qua lợi hại như vậy sao?
Vốn dĩ cuòn muốn nhường, như vậy xem ra nếu tiếp tục nhường nữa thì thật sự không chắc đã thắng nổi.
Nguyệt Ảnh thần tình biến đổi
Hai tay một đẩy một mang, cố gắng đỡ một đòn này của Sở Qua, mà ám ảnh quanh người từ trước quấn quanh kép dài, biến thành lành lạnh như dao, đâm về phía sau người Sở Qua.
Trên vai Sở Qua phóng ra kim quang cực mạnh, cứng rắn dùng Kim Chung Tráo gánh một ảnh thích này, đồng thời cổ tay lật nhẹ, lại khéo léo nắm lấy cổ tay của Nguyệt Ảnh, trực tiếp vặn lại.
Nguyệt Ảnh rút tay về, nhưng không thể xoay được, tay trái của Nguyệt Ảnh đã cứt vào cổ của Sở Qua.
Sở Qua đưa tay ra chụp lấy... "Dừng!" Kình phong đánh tới, hai người bị Thu Vô Tế cắt đứt, quả quyết tách ra.
Trong chiến đấu hai người đều thoát khỏi trạng thái chiến đấu, lúc này Sở Qua mới cảm nhận được trên lưng nóng rát đau đớn, đã là bị Vạn Ảnh của Nguyệt Ảnh đâm xuyên bị thương rồi. Mà bản thân cố gắng chịu một đòn chế trụ hành động của đối thủ cũng bị hoá giải nhẹ nhàng, cái này hiển nhiên là thua rồi,
Nguyệt Ảnh ngược lại có chút kinh diễm quan sát hắn một lượt, lại thấy kỳ quái hỏi Thu Vô Tế: "Tỷ tỷ, hắn còn chưa tính là thua, xem hẳn thủ thế còn có hậu thủ, vì sao lại hô dừng?"
Sở Qua cũng cảm thấy buồn bực, hắn cũng cảm thấy mình còn có thể tiếp tục đánh mà... có điều sư phục hô dừng chắc chắn là có đạo lý, nghe theo là được. Thu Vô Tế sẽ không nói cho bọn họ biết là bởi vì... dựa theo sáo lộ của hai người tiếp tục diễn biến, chắc chắn là cánh tay đan vào nhau cận thân dán sát, nhìn thế nào cũng không thoải mái, không hô dừng lẽ nào đợi bọn họ ôm nhau sao?
Bề ngoài Thu tông chủ vẫn là làm ra phong phạm của cao thủ, chắp tay nhìn trăng, thản nhiên nói: "So tài chẳng qua chỉ là để rèn luyện thôi, đến điểm là dừng. Sở Qua đã bị thương rồi, lẽ nào còn không phân ra được thẳng bại sao? Sở Qua, biết mình sai ở đâu không?"
Sở Qua thành thực nói: "Đánh giá cao lực phòng ngự của mình, cũng đánh giá thấp kỹ năng tiểu xảo của Nguyệt Ảnh."
Nguyệt Ảnh giật giật khoé miệng, thầm nghĩ ta biết kỹ năng tiểu xảo thì có gì kỳ lạ, ta mới là đánh giá thấp kỹ năng tiểu xảo của ngươi đó, có được không. Một người dùng loại kỹ năng đao thương bất nhập, làm sao bỗng nhiên lại chơi kỹ xảo túm bắt, gặp quỷ rồi, suýt chút nữa thì thua bởi tay ngươi rồi.
Thu Vô Tế lại đang gật đầu: "Không sai, hiện giờ bản thân có tổng kết rồi, đây là tiến bộ. Theo chiến đấu càng nhiều, kinh nghiệm càng phong phú, từ từ rồi sai lầm sẽ ít đi, đến lúc đó ngươi ở thế giới này... ừm ở tình huống bình thường cũng đủ để ứng phó, ta không cần phải quá lo lắng về ngươi nữa."
Nàng ngừng lại, vẫn là nói với Nguyệt Ảnh: "Cảm ơn Nguyệt Ảnh hạ thủ lưu tình."
Nguyệt Ảnh nói: "Vốn chỉ là so tài luyện tập, đương nhiên thôi."
"Ta nói không phải là lúc trước nhường nhịn lưu tình, mà là một đòn sau cùng đó... nếu như ở trong chiến đấu sinh tử, cô không phải là dùng bàn tay cắt cổ, mà là ảnh đao cắt yết hầu đúng không?"
Nguyệt Ảnh lặng lẽ không lên tiếng.
Cảm thấy vị Thu tỷ tỷ này ánh mắt như điện, ở trước mặt cô ấy quả thực cái gì cũng không giấu được, còn lợi hại hơn cả giáo quan của mình.
Thu Vô Tế võ vai của Sở Qua nói: "Khá lắm rồi, trình độ bằng một phần ba Nguyệt Ảnh, về nhà xoa thuốc đi."
"Ừm”" Sở Qua lái xe điện, Thu Vô Tế rất tự nhiên ngồi ở phía sau, hai người ung dung về nhà.
Một phần ba Nguyệt Ảnh, hình như vân là được a...
Nguyệt Ảnh bị bỏ lại ở ngoại ô ngây ngốc đứng đó, mặt không biểu tình. Các ngươi có phải là trực tiếp quên mất ở đây còn có người không?
Trước kia sao lại không phát hiện ra hai người lại cẩu như vậy chứ.
Lại nói hai người này có quan hệ gì, rõ ràng bất kể là từ phương diện nào nhìn ra đều là vợ chồng, nhưng vừa rồi ngữ khí Thu tỷ tỷ giáo huấn không giống như nói với chồng, ngược lại giống sư phụ hơn? Nếu như nói là sư đồ, đâu có sư đồ như vậy, ngươi xem xe điện này chở theo người ngồi phía sau tóc dài bay bay, ngọt đến mức chó cũng không ăn nổi.
Nguyệt Ảnh bực bội dùng Ảnh Độn chạy đi, suy nghĩ truyền tin tức cho Cố tỷ tỷ, thuật cận chiến của Sở Qua không nói, dị năng chắc chắn tương đối rõ ràng thuộc về đao thương bất nhập, tỷ lệ khai phá rất cao... nên bình luận hắn có tiềm lực gì?...