Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 239 - Chương 239: Quỷ Dạ Hành (1)

Chương 239: Quỷ dạ hành (1) Chương 239: Quỷ dạ hành (1)Chương 239: Quỷ dạ hành (1)

Tinh thần của Sở Qua thu nhỏ lại, lần đầu tiên thử tu hành Biến Thiên Kích Địa chính thức tạm dừng.

Hắn mở mắt ra, nhìn Thu Vô Tế đang hộ pháp trước mặt.

Nụ cười trên mặt Thu Vô Tế vẫn chưa kịp thu lại, thấy ánh mắt hắn, vội vàng nghiêm lại: "Cho ngươi dừng lại rồi sao? Chuyện tu hành ngươi cũng dám tự mình làm chủ."

Sở Qua bất đắc dĩ nói: "Đầu ta choáng rồi, quá hao tổn tinh thần."

Thu Vô Tế sửng sốt, mới phát hiện ra hồn hải của hắn quả thực gần như khô cạn rồi.

Thế giới tỉnh thần của hắn vô cùng rộng lớn, rộng lớn đến mức lạ thường, tỉnh thân lực tuy rằng cũng cao, thế nhưng không đủ để phối hợ.

Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn vân luôn không có cách nào thật sự tiến vào thế giới ư?

Sở Qua cũng cùng lúc nghĩ đến điểm này, ngẩng đầu nhìn Thu Vô Tế, mỉm cười nói: "Biến Thiên Kích Địa Đại Pháp này là thứ tốt, hiện giờ chí ít ta có thể đơn giản trợ giúp cô rồi."

Thu Vô Tế lườm hẳn: "Chút năng lực đó của ngươi..."

Nói được nửa câu lại nuốt lại. Năng lực của hắn đối với thế giới đó thật sự không dễ nói, lúc trước cảm thấy mình "ngôn ngữ vô hình" thử tu chỉnh, lúc đó mình còn thật sự có loại cảm thụ không thể chống đỡ.

Nếu như "giáng lâm một kích" của hắn là thuộc về lực lượng của thế giới tu chỉnh, vậy đoán chừng là vô địch.

Thu Vô Tế ngừng lại, đổi lại một câu: "Dù sao thuận theo tình tiết trong sách, ta cũng không có nguy hiểm gì cả, không cần dùng đến pháp bảo gì của ngươi? Đi đi đi, nghỉ ngơi đi."

Sở Qua liền cười, không tranh luận với nàng. Mọi người trước kia từng thảo luận quanh vấn đề này một lần rồi, Thu Vô Tế sẽ không sơ ý khinh địch, xem chân thân nàng đang tôi máu tế luyện ở trong Vân Tế Sơn là biết rồi, nàng gặp kẻ địch cũng coi trong hơn bất kỳ ai.

Vậy không cần khuyên cái này nữa, chỉ là nói: "Cô cũng nên nghỉ ngơi đi... ta nói không phải là hiện giờ ở đây ngủ, mà là trở về thế giới trong sách đi."

Thu Vô Tế bĩu môi, không nói chuyện.

Sở Qua ôn nhu nói: "Ta biết cô thích cuộc sống bình an tường hoà của nơi này, về lý luận cô phân tâm nhị dụng gân như cũng không có ảnh hưởng gì, thế nhưng chiến cục ngày mai rất quan trọng, có nửa điểm ảnh hưởng ta cũng không an tâm. Cô quay về trước đi, thần hồn hợp nhất, từ từ ngưng luyện, toàn tâm tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu... vậy ta cũng không có gì phải lo lắng cả."

Thu Vô Tế nói: "Ngươi vốn không cần lo lắng."

Sở Qua không nhịn được đưa tay ra sờ vào tóc mai của nàng: "Ta sao lại muốn cô trở về chứ, cô rời đi nửa ngày tia cũng mất hồn luôn... thế nhưng... ngoan, đừng để ta lo lắng."

"Này, đừng có đem cái ngữ khí dỗ con gái đó ra để nói chuyện." Thu Vô Tế tức giận nhìn hẳn, cuối cùng vẫn không đưa tay lên đẩy tay hắn đang sờ tóc mai của nàng ra.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lát, ánh mắt của Thu Vô Tế cuối cùng cũng từ từ trở nên lăng lệ sát khí, có ý vị của chân thân trong thế giới trong sách.

Đó cũng là ánh mắt lần đầu lúc Sở Qua nhìn thấy nàng ra ngoài, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể giết người.

Đã rất lâu rất lâu rồi không nhìn thấy, Thu Vô Tế đáng yêu và Thu Vô Tế tông chủ, trong thoáng chốc dường như là hai người khác nhau, nhưng vào giờ khắc này lại một lần nữa hợp lại.

"Ta trở về đây." Nàng bình tĩnh quay người: "Ngươi tu hành cho tốt, đừng có lười biếng."

Sở Qua 'ừm' một tiếng.

Thu Vô Tế đi ra ngoài cửa phòng, bước chân khẽ dừng lại: "Sáng mai tự mình xay đậu nành, lê ở trong tủ lạnh nhớ phải ăn đấy, để lâu sẽ bị hỏng. Tự mình ăn cơm, ít ăn gà nướng lại, mì thịt bò ngược lại vẫn có thể ăn nhiều một chút." Nói xong liên đi vào phòng mình, quấn chăn rồi biến mất. Sở Qua cắn môi lặng lẽ đứng đó rất lâu, bỗng nhiên thở dài một tiếng. ...
Bình Luận (0)
Comment