Chương 240: Quỷ Dạ Hành (2)
Chương 240: Quỷ Dạ Hành (2)Chương 240: Quỷ Dạ Hành (2)
[Sở Thiên Vô Tế] nghênh đón tình tiết cao trào.
Cuộc chiến thuỷ hoả giữa Thu Vô Tế và Viêm Thiên Liệt, gân như đại diện cho đỉnh cao chính ma của thiên hạ cửu châu. Nói dẫn đến phản ứng dây chuyền, các phương động hướng, riêng mình trù tính, thế lực tiêu trảng, cách cục biến thiên, giằng co cả ba bốn mươi vạn chữ, hôm nay cuối cùng cũng đến ngày quyết đấu rồi.
Trong lòng các độc giả yêu sách, trận chiến này được kỳ vọng vô cùng.
Sáng sớm đã có tin mới trên APP, xem hôm nay Đậu Tiểu Qua mấy giờ có chương mới.
Tuy rằng mấy ngày trước bởi vì Đậu Tiểu Qua tán gái giả bệnh nghỉ phép, rất bị coi thường, có điều biểu hiện sau đó lại rất tốt, bình thường mà nói khoảng mười giờ sáng cũng sẽ ra lò một chương, có lúc là chương sớm, chín giờ đã có rồi.
Sau đó buổi chiều lại đùng đùng hai chương, vạn chữ ra rồi... buổi tối bình thường không có chương mới, mọi người đoán là đang 'trả bài'.
Nói đến trả bài, còn có rất nhiều người hâm mộ đố ky, bởi vì cô gái trong ảnh đó thực sự quá xinh đẹp. Em gái COSPLAY Thu Vô Tế, mọi người rất phục, chỉ có điều trong nhóm không quá để tâm trêu chọc nàng, đó chính là chị dâu.
"Đậu Tiểu Qua chuyên làm chuyện xấu, đem bạn gái xinh đẹp như vậy ôm đi rồi, nếu như không cống hiến ra chương quyết đấu tinh thái tuyệt luân, mọi người chưa xong với hắn đâu!" Phan Đạt nhắn trong nhóm. Thực ra lúc này trong lòng Phan Đạt có chút yếu ớt.
Từ khi nhìn thấy tấm ảnh này, hắn liền cảm thấy Sở Đại và nhân viên dinh dưỡng Thu Thu trong tấm ảnh vô cùng giống Tam Oa và Lục 0a.
Bởi vì hắn và Vạn Tử Tuấn từng nhìn thấy y phục mà Tam Oa và Lục Oa mặc... một người ăn mặc đụng hàng thì rất bình thường, nhưng hai người cùng đụng hàng thì có chút tà môn, hơn nữa dáng người của cả hai đều đúng, đeo mặt nạ lên nữa, hiển nhiên chính là Tam Oa và Lục Oa.
Phan Đạt nhớ đến mình từng cách đường mạng đánh Sở Đại một cái, lúc đó bị chấn cho bàn tay đau đớn, có phải là đao thương bất nhập của Tam Oa? Đúng rồi, lúc đó còn từng đoán Sở Đại là người Nam Giang.
Sau khi nói chuyện với Vạn Tử Tuấn đáp án càng rõ ràng hơn... Vạn Tử Tuấn từng gặp cô gái trong ảnh, lúc đó mình viết chữ bắt chuyện, bị một chiếc giày cao gót đạp cho không thể chịu được, có thể thấy chí ít cô ấy cũng là người dị năng cường đại hơn Vạn Tử Tuấn.
Đối chiếu lại, nhân viên vận hành COS Thu Thu quá nửa chính là Lục Oa, Đậu Tiểu Qua ngày ngày bị mọi người măng chính là Tam Oa nghĩa khí thâm trọng.
Ngày cả lý do lần trước Phan Đạt bị nặc danh kéo đen cũng tìm được, gọi ngươi là Hồ Lô Oa gia gia.
Phan Đạt và Vạn Tử Tuấn cảm thấy thế giới này thật ma mịi.
"Tên mập chết tiệt, nếu Sở Đại thật sự là Tam Oa, cậu nghĩ xem làm thế nào không xong với hắn?" Vạn Tử Tuấn nói chuyện riêng với Phan Đạt: "Tam Oa anh khí không nói, cậu dám khi dễ hắn, cẩn thận ăn đòn."
"Tôi tặng 'hoa cúc' cho hắn, bạo (cúc) đến mức tôi không yên."
"Bê đê cút đi."
"Nói thật a, bỏ qua chuyện của Tam Oa đi, mấy chương hôm nay rất quan trọng, tôi cũng sợ Sở Đại không viết kịp, lãng phí thời gian lâu như vậy." Thân là một trong những người điều hành, Phan Đạt còn muốn nhiều chương hơn Vạn Tử Tuấn: "Vừa hay, gân đây bị chụp ảnh, trở thành hot trên mạng rồi, người qua đường vào xem sách không ít, nếu như đúng lúc này bạo phát cao trào, thì thành tích và danh tiếng của truyện cũng có tác dụng quả cầu tuyết, vô cùng ý nghĩa.
"Tam... trình độ của Sở Đại, ngươi cứ yên tâm."
Nói là nói như vậy, Vạn Tử Tuấn cũng không khỏi bị Phan Đạt nói ra mấy phần lo lắng.
Chương mới quan trọng như vậy, Sở Đại sẽ không như xe tuột xích chứ?
Lúc này trong mắt Sở Qua căn bản không quan tâm còn xích hay không xích nữa, thậm chí là trong lòng hắn đã không †ồn tại cuốn sách này nữa rồi.
Ngón tay hình như chỉ là vô thức nhảy nhót, khách quan mà đem cảnh tượng của thế giới kia lần lượt tái hiện vào trong văn bản, mà đôi mắt lại xuyên qua màn hình, rõ ràng nhìn thấy trong †âng lớp sương mù, dưới ánh trăng, vô số thanh phong, vạn chúng vân tập.
Chính ma hai bên đã minh tranh ám đấu thời gian dài, hình thành lên một thế cục giằng co, các bên đều chiếm cứ một nửa ngọn núi, lại không có ý giao chiến, bầu không khí trầm lặng nghiêm túc. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn vào ngọn chủ phong ở chính giữa, hai bên nam bắc đối nhau ở hai bên sườn núi, hai nhân ảnh chậm rãi leo lên.
Thu Vô Tế và Viêm Thiên Liệt không hẹn mà cùng lên, không sử dụng bất kỳ pháp bảo hoặc thuật pháp phi hành nào, chỉ là từ chân núi chậm rãi đi lên.
Từ trăng sáng bị đỉnh núi che lấp, đến từng bước lộ ra toàn cảnh, ngọn núi đến chân núi, đoàn người xung quanh núi nhìn xuống như kiến.
Bọn họ chiến đấu, êm ý vị chính ma chỉ thế của cửu châu tiên đạo, cũng tuyên cáo nhà nào là bá quyền từ đây mà định.
Hai người gần như cùng lúc bước lên đỉnh núi, từ xa nhìn nhau, đều là nụ cười.
Viêm Thiên Liệt từ xa ném một vò rượu tới: 'Bách Quỷ Đại Tụ, mời Thu tông chủ nhắm rượu."
Thu Vô Tế thuận tay nhận lấy, mỉm cười nói: "Trời cao biển rộng, vạn lý thanh thu, quỷ nào chả có."
Nói xong mở nắp ra, mùi rượu nhộn nhạo, tản ra, giống như Liên Thiên Thu Thuỷ, tận diệt yêu khí.
"Có, cũng một rung mà phá, cần gì tiếc nuối."