Chương 242: ông trời cái mẹ gì (2)
Chương 242: ông trời cái mẹ gì (2)Chương 242: ông trời cái mẹ gì (2)
Là truyện tu tiên, Sở Qua mô tả cuộc chiến đấu rất chỉ tiết.
Chương này chưa đánh xong, tìm một điểm để cắt chương rồi upload lên.
Độc giả xem được vừa đã ghiền vừa chửi thề.
Đã đặt xuống một tảng đá lớn, cảm thấy cao trào này viết rất được, đồng thời cũng khí đoạn chương qua hiện giờ càng ngày càng quá đáng rồi, đánh nhau giữa chừng thì đoạn chương còn muốn người khác sống không?
Nhưng mà lần này Sở Qua cũng không phải là cố ý đoạn chương, ánh mắt của hắn lúc này ngưng trọng chưa từng có. Bởi vì hắn đang thẩm duyệt, tình tiết chiến đấu mình viết ra và vừa nãy chứng kiến cóp hải là không giống không.
Vốn dĩ chi tiết không giống là điều rất bình thường, đặc biệt là liên quan đến Thu Vô Tế, nàng đã "phá giới khám thực”, có quá nhiều chỉ tiết làm việc không dựa theo tiến hành mà hắn viết, Sở Qua sớm đã quen rồi.
Thế nhưng nếu như Viêm Thiên Liệt cũng có chỉ tiết bất đồng thì sao?
Là bởi vì hiệu ứng cánh bướm từ sự bất đồng của Thu Vô Tế dẫn đến, ứng đối với bất đồng của Thu Vô Tế tự nhiên dẫn đến Viêm Thiên Liệt lựa chọn bất đồng.
Hay là bởi vì Viêm Thiên Liệt cũng bắt đầu có dấu hiệu "thoát khỏi thiên đạo' rồi?
Cái này không thể không xem xét kỹ. Cấp bậc tiêu chuẩn của Viêm Thiên Liệt, đã phát giác ra sự tồn tại của 'thiên đạo, như vậy có ý đồ thử thoát khỏi cũng vô cùng bình thường. Thu Vô Tế có thể làm được, Viêm Thiên Liệt đương nhiên cũng có khả năng nhất định làm được.
Ngày bình thường không phát hiện ra, lúc quyết đấu sinh tử, có phải là có thể biểu lộ?
Kết cục có khả năng không đi theo hướng hắn viết không, cuối cùng mất khống chế?
Sở Qua chậm rãi viết chương mới, tinh thân căng thẳng, một khắc cũng không bỏ qua tất cả kiếm quang hoả diễm giao thoa trong lửa đen.
Các tu sĩ cường đại đều không nhìn thấy chỉ tiết, ở trong mắt hắn lại vô cùng rõ ràng.
"Mấy ngày trước, cô thường xuyên phân hồn ngao du, không biết chỗ ở." Trong hoả diệm, Viêm Thiên Liệt đang thấp giọng nói: "Vốn cho rằng cô có thể bỏ lỡ tu hành, không ngờ rằng lần này gặp lại, tu hành của cô càng ngưng thực và tinh thâm hơn, tất cả biến hoá đều ở trong lòng, như trăng soi bóng nước."
Thu Vô Tế vung kiếm phá hoả diệm, thản nhiên nói: "Như nhau cả thôi, tinh vi kham thực của ngươi, cũng khiến ta bất ngờ."
"Cho nên... Trong mắt Viêm Thiên Liệt lộ ra một tia thần sắc rất kỳ quái, dường như là hưng phấn, cũng dường như dữ tợn: "Vạn tượng u ảnh của cô, là tuyệt đối thoát ly khỏi khái niệm của Vân Tế Tông, trên đời sẽ không có người nghĩ đến... ta cũng không biết thiên đạo có nghĩ đến không... cô đang thoát khỏi nói, đúng không?”
Thần sắc của Thu Vô Tế chợt biến. Chỉ thấy trong lửa đen của Viêm Thiên Liệt không biết từ lúc nào lại hiện ra một tia màu trắng.
Ngọn lửa màu trắng.
Trên thân kiếm của Thu Vô. Tế, chậm rãi nhen nhóm, im lặng như tờ, chỉ ở trong chớp mắt đã men theo Thu Thuỷ Ngưng Bích Kiếm ngăn cách tất cả hoả diệm, xâm nhập vào trong kinh mạch của Thu Vô Tế.
"Một vài thứ ta luyện, thiên đạo biết không." Viêm Thiên Liệt ngửa mặt lên trời hét to: "Muốn khống chế vận mệnh của Viêm Thiên Liệt ta, ông trời cái mẹ nhà ngươi."
"Âm.
Lửa trắng ngập trời, thay thế màn đêm.
Thu Vô Tế phun ra một ngụm máu tươi, bỗng nhiên ngã xuống. Lửa trắng này nàng có thể áp chế, thứ chân chính khiến trong lòng nàng rung động kinh hãi là, Viêm Thiên Liệt phát hiện rồi?
Hắn sao có thể phát hiện?
Chút rung động trong tâm thái này, ở trong chiến đấu cấp bậc này chính là nguyên nhân chí bại.
Viêm Thiên Liệt há có thể bỏ qua cơ hội lần này.
Hắn gào lên một tiếng, sóng nhiệt khủng bố âm âm xông lên trời, cả ngọn núi xanh hoá thành hư vô.
Thu Vô Tế ở trong liệt hoả chỉ có thể triển khai phòng hộ, mau chóng rút khỏi trung tâm nhiệt độ cao nhất.
Hoả quang loé lên, Viêm Thiên Liệt đã chặn đười lùi của nàng, trong mắt đều là cuồng bạo khát máu: "Ở lại đi" Ma thủ hoá quyền, liệt mang khủng bố sắp đánh vào lưng của Thu Vô Tế.
Trong mắt Thu Vô Tế loé lên thần quang, ở trong không trung xoay một vòng, Thu Thuỷ Ngưng Bích Kiếm nửa tàn bỗng nhiên đâm vào chính giữa nắm đấm.
"Âm."
Trời long đất lở, mặt đất điên cuồng gào thét, trăm dặm núi cao đều là phế tích.
"Hắn nói ta thắng, ta sẽ thẳng" Khoé miệng Thu Vô Tế mang theo vết máu, ánh mắt kiên định nói: "Ngươi không trốn được."
Viêm Thiên Liệt đang muốn giêu cợt, tâm thần bỗng nhiên co rút.
Lửa trắng hắn khổ sở tu luyện không biết vì sao lại thoái hoá, cấp tốc biến thành lửa đen ban đầu, còn yếu ớt hơn rất nhiều.
Một loại uy áp không thể chống đỡ giáng xuống, đó là hướng đi của thiên đạo đến thế giới tu chính: [Xoá đi công pháp siêu tình tiết vốn không nên tôn tại].
Điều này đối với Viêm Thiên Liệt bê ngoài thì không có tổn hại gì, thế nhưng trong chiến đấu lại quá muốn mạng.
Giống như là cầm một thanh bảo kiếm chém người, tự cho rằng chém sắt như bùn, kết quả bỗng nhiên gãy... phản ứng lúc đó, ai cũng đều sơ hở.
Tôn Sách chết ở đây.
Viêm Thiên Liệt cũng vậy.
"Bịch" một tiếng, Thu Thuỷ Ngưng Bích Kiếm nặng nề đâm vào trái tim của Viêm Thiên Liệt.
Liệt hoả ngừng lại, trăm dặm an bình. Theo một tiếng gào thét cuồng bạo, nguyên thần liệt hoả trốn đi.
Thu Vô Tế phun ra một ngụm máu tươi, vô lực truy đuổi, cũng lười đuổi theo.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn trăng, dường như có thể nhìn thấy khuôn mặt cười trong trăng sáng.
Sở Qua lưu lại văn bản, gửi lên chương mới hoàn toàn khác với tình tiết chiến đấu của Thu Vô Tế, trên mặt lại là ý cười thoải mái: "Nói rồi ta có thể giúp cô một đòn... bảo cô đừng khinh địch, trở về đánh nát mông."