Chương 243: Thu Thu bỏ nhà ra đi (1)
Chương 243: Thu Thu bỏ nhà ra đi (1)Chương 243: Thu Thu bỏ nhà ra đi (1)
Sở Qua nhìn như nhẹ nhàng nói xong, ngay cả phản ứng của Thu Vô Tế cũng không kịp đợi, tinh thần mau chóng quay về, người cũng sắp mệt lả rồi.
Sau đó cái gì cũng không quản, tình tiết cao trào độc giả có tiếc nuối thế nào cũng không sao, xưa nay chưa từng có giữa ban ngày mà lại nằm trên giường, đầu dính gối là ngủ đến trời đất tối sầm.
Đây là chủ động dùng Biến Thiên Kích Địa Đại Pháp can thiệp vào thế giới, mức độ tiêu hao hoàn toàn vượt xa kiểu can thiệp mang tính chất bị động trước kia.
Tuy rằng mệt mỏi, nhưng lại phấn khích, không chỉ là năng lực như thần ảnh hưởng đến thế gian, càng quan trọng hơn là, giúp được Thu Vô Tế.
Trong lòng vẫn luôn mơ hồ thấp thỏm bất an, lúc này đã hoàn toàn kết thúc rồi, Thu Vô Tế ngủ vô cùng an ủi, trong lòng khoan khoái vì bỏ được tảng đá lớn.
Còn vê Viêm Thiên Liệt chạy rồi... vốn dĩ muốn chạy, đối thủ cấp bậc này đâu thể đơn giản quyết đấu một lần là chết, tương lai còn có chỗ phát huy rất lớn, ví dụ như ra biển.
Chỉ có điều đường chạy có chút khác với thiết kế của mình... khác chính là khác, không mất công nghĩ nữa, ngủ thôi.
Thế giới trong sách, Thu Vô Tế an tĩnh đứng ở đó, trên mặt còn có chút trắng bệch vì bị thương, vết máu theo khoé miệng chảy xuống, lại mang theo một tia thần sắc cổ quái, còn có chút ngượng ngùng đỏ mặt.
Mọi người cho rằng đó là ngượng ngùng vì suýt chút nữa bị đánh bại, cùng với niềm vui thắng lợi.
Không có ai dám thừa lúc nàng bị thương mà làm gì, Viêm Thiên Liệt bại trận thổi lên kèn hiệu chính đạo tấn công ma đạo, pháp bảo xung quanh toả ra quang mang, tiếng hô giết vang vọng bầu trời, tu sĩ chính đạo xông lên càn quét.
Đây là tiết điểm trọng yếu của chính ma lập đô của thế giới này.
Cũng tượng trưng cho bá quyền kiến lập của Vân Tế Tông, Thu Vô Tế bắt đầu hoành áp Cửu Châu.
Hoả Ngục Tông xa xôi, một đạo hoả vũ mỹ lệ xuyên qua lòng đất nặng nề, bay thẳng đến chân trời. Quang mang hoa mỹ vạch phá đêm đen, rơi vào trong tay Thu Vô Tế ở xa vạn dặm. Khế ước thiên đạo cưỡng chế hoàn thành.
Mọi người lúc này mới nhớ đến ngòi nổ ước chiến của Thu Vô Tế và Viêm Thiên Liệt, chỉ là vì chu tước hoả vũ này.
Chỉ là phân rõ chính ma, toàn quyền bá chủ, do một chiếc hoả vũ nhỏ bé dẫn phát, tạo thành một loạt biến cục. Thực ra bản tâm của Thu Vô Tế cũng không muốn thấy thế cục phát triển như vây, ban đầu nàng thật sự chỉ là vì muốn trao đổi hoả vũ để bày bố Tứ Tượng Đại Trận mà thôi.
Nếu như Viêm Thiên Liệt nguyện ý trao đổi mà không phải là ngấm ngầm tính toán các loại âm mưu, có lẽ chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, khiến cho một đống chuyện lớn xảy ra phiên muốn chết.
Có lẽ chưa chắc đã tại Viêm Thiên Liệt... là cốt truyện mà phụ thần đã định. Thu Vô Tế nhìn về phía Viêm Thiên Liệt chạy trốn, trong mắt lại có mấy phần đồng tình.
Ta và ngươi đều là quân cờ trong thiên hạ có giãy giụa cũng không thoát được.
Viêm Thiên Liệt phát giác rồi, nỗ lực rồi, nhưng uống công vô ích. Thiên đạo đích thân kết thúc, trấn áp biến số có thể xảy ra...
Ta cũng không đi đâu, ta trở về còn bị đánh nát mông à...
Thực ra Sở Qua không nhúng tay, Thu Vô Tế cảm thấy mình cũng chưa chắc sẽ thua, nàng còn có thủ đoạn dưới đáy hòm chưa móc ra, đương nhiên có thể sẽ bị thương khổ sở hơn, cũng không chắc đã thua. Hắn có thể giúp đỡ, trong lòng Thu Vô Tế vẫn là thấy ấm áp.
Thu Vô Tế biết rõ bất luận hẳn có bao nhiêu mục đích "chỉnh sửa tình tiết", mục đích quan tâm mình chắc chắn là chiếm vị trí đầu tiên, hắn cũng nhiều lần vì vậy mà nhắc nhở bao nhiêu lần rồi, chỉ sợ mình xảy ra sự cố.
Hắn nhúng tay vào, tiêu hao cũng rất nhiều... Thu Vô Tế nhìn trăng, tâm tư có chút loạn nhịp.
Ở trong mắt người khác chính là mặc cho phương xa loạn tượng bộc phát, chiến hoả liên miên, nàng tự nhìn trăng không nói, khí độ tràn đầy.
"Tông chủ!" Các tả hữu trưởng lão bay đến, thấy trong ánh mắt của Thu Vô Tế đều là kính sợ kính ngưỡng, thi nhau khom người nói: "Tông chủ bị thương rồi, chỗ này chiến loạn không tiện, mời về tông tĩnh dưỡng."
Thu Vô Tế gật đầu, không phô trương thanh thế, thấp giọng nói: "Xung quanh lòng người khó đoán, không thể †in tưởng... Châu trưởng lão hộ pháp cho †a, hộ tống về tông."
"Rõ." Rõ ràng là thấp giọng nói lời nói yếu ớt, nhưng mọi người vẫn cảm thấy tự có uy nghiêm, khiến người ta không nhịn được mà phải cúi đầu tuân mệnh.
Tâm lý biến hoá chính là trực quan như vậy.
Trưởng lão khác thấp giọng hỏi: "Tông chủ đại bại Viêm Thiên Liệt, Ngục Hoả Tông chí khí bị đoạt, có phát động nhân thủ, một lần là xong hay không, xin tông chủ chỉ thị."
Thu Vô Tế hờ hững nói: "Đánh rắn không chết, rắn cắn lại. Lập tức tập hợp minh hữu chính đạo, triển khai cuộc chiến diệt tông đối với Hoả Ngục Tông. Tung tích của Viêm Thiên Liệt, cũng phải chú ý tìm kiếm."
Mọi người đồng thanh cúi đầu: "Tuân lệnh tông chủ."
Thu Vô Tế lặng lẽ theo tâm phúc đáng tin hộ tống vào bí địa canh giữ nghiêm ngặt của tông môn mình, bế quan trị thương.
Châu trưởng lão còn khuyên một câu: "Tông chủ mấy lần trước bế qua, dường như đều quen phân hồn ngao du, lần này vẫn nên lưu tâm một chút, tập trung tỉnh thần thì tốt hơn."
Thu Vô Tế sắc mặt ửng hồng, nghểnh cổ nói: "Ai phân hồn chứ, mới không phân hồn! Hắn nghĩ hay lắm, đợi đi"
Chu trưởng lão: "? 2 ?"
Người đang nói gì vậy?.......