Chương 246: Trời phạt (2)
Chương 246: Trời phạt (2)Chương 246: Trời phạt (2)
Sở Qua ngoài miệng nói đến cũng đến rồi có thể rèn luyện một chút, nhưng thực tế thì không định rèn luyện thật, liền muốn cáo từ.
Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, kéo Chung Dật lại hỏi: "Sơn Giản Trà Lâu cậu có quen thuộc không?"
Chung Dật sửng sốt: "Biết, sao vậy."
"Có đáng tin không? Có gì không ổn không?"
"Không có... Chung Dật cười cười: "Cửa hàng này cũng được, người làm ăn nghiêm chỉnh, tôi cũng thường đến mua trà. Cậu hỏi như vậy, xem ra là phát hiện trong trà nhà người ta có chút ý tứ đúng không?"
"Đúng." Sở Qua thở phào, Sơn Giản Trà Lâu chính là cửa hàng của Chu Manh Manh bạn của Thu Vô Tế, nếu đã bán đồ có dính linh khí, Sở Qua có chút không yên tâm, luôn lo lắng sẽ là người lộn xộn gì đó.
Chung Dật thế nào cũng là quan phương ngoài biên chế, có lời này của hẳn, ít nhiều cũng yên tâm hơn mấy phần.
Cho nên, nữ nhân chết tiệt bỏ nhà ra đi kia, chính là khiến ba ba lo lắng.
Còn không mau chạy về nhà.
Sở Qua lại lái xe điện vê nhà, một đường trầm tư - Phan Đạt bi phẫn quá sớm rồi, thực ra Sở Qua thật sự không phải ra ngoài mò cá, một là vì đo tinh thần lực một chút, hai cũng là ra ngoài đi dạo, thư dãn đầu óc. Gõ chữ không thể cứ mãi ngồi ôm cái máy tính được.
Hắn quả thực là cần lối tư duy mới để có những tình tiếp hấp dẫn, xung quanh biến đổi của cách cục Cửu Châu sau khi Viêm Thiên Liệt bại trận, ở trong thời gian ngắn là một cơn lũ lớn để chính đạo diệt ma, ma đạo nổi dậy phản kháng, câu chuyện trong đó cũng rất nhiều, đám người Sở Thiên Ca cũng rất biểu hiện rất đặc sắc, còn tràn ra một đám ma đạo hào kiệtt.
Sở Qua đến nhà mở văn bản ra, cẩn thận chỉnh lý một chút sắp xếp tình tiết và các trọng điểm tiết điểm, lại bắt đầu nhớ Thu Thu rồi.
Tình tiết mới này có một thay đổi điển hình đó là, phần diễn của Thu Vô Tế giảm bớt.
Nàng là một bá chủ cao cao tại thượng, không có quá nhiều cảnh cần lộ diện, thuộc về nhân vật truyền thuyết.
Đương nhiên thỉnh thoảng cũng phải ra mặt để dụ dỗ, bằng không các Thu Thu Đường sẽ tạo phản. Vai diễn của nàng chủ yếu là, Tứ Tượng Đại Trận mà nàng cần còn thiếu một khâu cuối cùng: Răng nanh của bạch hổ.
Huyền Vũ Giáp Phiến chính là vật của bản thân Thu Vô Tế, Thanh Long Thoái Lân lấy được từ cuộc chiến với Xà Quật Độc Thủ Ma quân, Chu Tước Hoả Vũ vừa mới lấy được, Tứ Tượng Đại Trận chỉ còn thiếu vật của bạch hổ, giang hồ đồn rằng đó là răng nanh.
Tung tích của vật này cho đến nay cũng không có tin tức, là mục tiêu chủ yếu trong thời gian của Thu Vô Tế sau này. Đương như thứ này ở đâu, Sở Qua biết, chỉ có đoạn đại cương này Sở Qua không muốn để nàng xem, bằng không thứ nàng tìm được rồi trực tiếp lấy đi, Tình tiết sẽ loạn...
Hơn nữa thực ra Sở Qua sau này cũng không muốn cho nàng xem cốt truyện nhiều nữa.
Cuộc chiến với Viêm Thiên Liệt, đã là hồi chuông cảnh tỉnh cho Sở Qua.
Có lẽ Thu Vô Tế không có mù quáng tự tin "hắn viết ta nhất định sẽ thẳng”, lâm địch vẫn rất nghiêm túc, thế nhưng chắc chắn sẽ có một loại nhận thức "ta cũng xem qua rồi, thủ đoạn của đối phương ta cũng rất quen thuộc”, một khi xuất hiện biến hoá thoát ly khỏi cốt truyện ví dụ như ngọn lửa màu trắng đó, chắc chắn là không kịp đề phòng, loại hố ở tương lai này rất dễ dàng nhảy vào một lân nữa, bởi vì đây là vấn đề nhân tính... nhiều nhất là đoạn tuyệt khả năng này, không cho nàng xem nữa.
May mà lúc trước chỉnh lại đại cương không chỉnh lý hết phần lớn cốt truyện, hôm nay gần như biên lại lần nữa, phần lớn chuyện Thu Vô Tế vẫn là không biết, đó là tiếp tục để nàng không biết, văn bản cài thêm bảo mật, sau này không cho nàng xem.
Mà vai diễn của Thu Vô Tế giảm, cũng có nghĩa là nàng có thể có nhiều thời gian ở bên này hơn.
Hi hi.
Kế hoạch thông rồi.
Em gái kiêu ngạo đến chết kia mau trở về đi, nhớ cô rồi...
Sở Qua sửa xong văn bản, nhắm mắt lại, một lần nữ thử dùng Biến Thiên Kích Địa Đại Pháp, định vị vị trí của Thu Vô Tế.
Huyết sắc và hoả quang ánh đỏ bầu trời, tiếng hô chém giết, tiếng mắng chửi, tiếng kêu thảm. Ý thức của Sở Qua hờ hững lướt qua, giống như thiên đạo ung dung, nhìn chúng sinh sinh tử bi hoan, không hề rung động. Ý thức xuyên qua sông núi, tiến vào Vân Tế Sơn u ảnh bao quanh, xuyên qua nước xanh núi thẳm, đến mật thất của Thu Vô Tế.
Thu Vô Tế hung dữ mở to hai mắt, ngón tay vô thức sờ vào chuôi kiếm.
Tiếp tục mở mắt nhìn hư ảnh của Sở Qua xuất hiện ở trước mặt, hai người đối mặt nhìn nhau.
"Là ngươi à..." Thu Vô Tế bĩu môi.
"Về nhà đi." Thiên đạo nói.
Thu Vô Tế lật tung thiên đạo hư ảnh, vỏ kiếm hướng vào mông đánh liên tục: "Ai bảo ngươi nhìn lén ta."
Sở Qua bị Thu Vô Tế tiên hạ thủ vi cường đánh cho mù mờ, kêu oai oái nói: "Còn nói Viêm Thiên Liệt bất kính với thiên đạo, trên đời này người không tôn trọng thiên đạo nhất rõ ràng là Thu Vô Tế cô." Sở Qua thở hổn hển động ý niệm, thử xem có thể khiến không gian này mất đi pháp tắc hay không.
Thu Vô Tế trợn trừng mắt, nàng phát hiện tay mình đánh người bỗng nhiên không có lực.
Thiên đạo nghịch biến, đem Thu tông chủ uy chấn thiên hạ lật lại, tay lớn "vỗ' xuống: "Cho cô biết cái gì gọi là trời phạt."
"Đốp" một tiếng, tiếng vang thanh thuý, gợn sóng cuồn cuộn, bắn ra.
Không khí lập tức an tĩnh, hai người cùng lúc đứng ngây ở đó.
Cách mấy giây, Sở Qua mới lặng lẽ dịch ra ấn vào bàn tay, ho khan nói: "Cho nên cô cảm thấy là trốn ở đây tốt hơn, hay là ở bên ngoài tốt hơn?"
Thu Vô Tế nổi trận lôi đình." Một khắc sau Sở Qua trước màn hình máy tính bị nhéo tai: "Ngươi thật sự dám đánh vào mông ta! Đồ hạ lưu nhà ngươi."