Chương 249: Nụ hôn đầu (1)
Chương 249: Nụ hôn đầu (1)Chương 249: Nụ hôn đầu (1)
"Ta nghĩ một chút... thực ra nam phản diện ra ngoài cũng không khó xử."
Thời gian gần trưa, Thu Vô Tế không định hầm gà nữa, gọi điện thoại mua bên ngoài, thuận tiện đổi một bình gas.
Gọi điện thoại xong về phòng, nhìn Sở Qua dường như có chút xoắn xuýt, Thu Vô Tế bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Sở Qua sửng sốt: "Thế nào? Báo cảnh sát bắt hắn rồi sao?"
"Không phải." Thu Vô Tế nghiêm trang nói: "Ngươi có thể sửa đổi thiết lập, đổi hắn thành con gái, hoặc là sửa đổi tính cách nhân vật hắn, đem hắn biến thành GAY. Ngươi có thể phát huy ưu thế của ngươi rồi..." Thần sắc của Sở Qua trở nên vô cùng cổ quái: "Các ngươi có thể huynh đệ tương tàn đúng không?"
Thu Vô Tế cười lạnh nói: "Ngươi viết nhiều truyện hậu cung rồi sao, trong đầu nghĩ đều là cái gì?"
Sở Qua tức giận nói: "Ta mới phải hỏi trong đầu cô nghĩ cái gì đó! Còn nữa, †a không phải là GAY."
Thu Vô Tế thần sắc nguy hiểm, hung ác nói: "Bản toạ quản ngươi có phải hay không à, lúc đó bản toạ một kiếm chém đầu chó của các ngươi xuống không, mới là đại tự tại đại giải thoát, tránh cho giống hiện giờ còn bị ức hiếp, không phải là đánh mông thì chính là bóp vai."
Sở Qua chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười nói: "Hiện giờ cô cũng có thể chém."
Thu Vô Tế quay đầu sang, lẩm bẩm nói: "Bản toạ sợ thế giới huỷ diệt." "Tiếc thế giới sao?" Sở Qua đứng lên, đi đến trước mặt nàng, vô thức đưa †ay ra sờ tóc mai của nàng.
Thu Vô Tế lùi về sau nửa bước: "Đừng đánh rắn tuỳ côn a, ngày ngày không động tay động chân thì không biết nói chuyện đúng không?"
Nhìn ra thần sắc hoản loạn trong mắt nàng, Sở Qua ôn nhu nói: "Lẽ nào không phải là tiếc ta sao?"
Thu Vô Tế gấp gáp nói: "Bớt bảnh choẹ đi được không phụ thần?”
Nàng làm thế muốn đánh: "Ta còn dám đánh ngươi! Quỷ mới tiếc ngươi, chết là tốt nhất."
Sở Qua đưa tay là nắm lấy nắm đấm của nàng, thấp giọng nói: "Thu Thu, biết lần này vì sao ta gấp gáp muốn trừng phạt cô không?”
Thu Vô Tế giấy giụa cổ tay, tức giận nói: "Không phải chính là hạ lưu háo sắc, mượn cớ ức hiếp tiểu đồ đệ tiểu trợ lý, còn có thể thế nào?"
Sở Qua lắc đầu, xuất thần ngẩng đầu suy nghĩ: "Ta biết cô đi quyết chiến, trước giờ trong lòng luôn bất an, ta sợ cô trải qua sinh tử như vậy, sợ không nắm chắc được mọi thứ, sợ cô sẽ xảy ra chuyện... cô trở về rồi, ta liền liều mạng muốn nhìn thấy cô, lo lắng mỗi một biến cố..."
Động tác giãy giụa của Thu Vô Tế chậm rãi nhẹ xuống, sững sờ nhìn hắn không nói chuyện.
Hắn không nói dối nửa chữ, lo lắng của hắn sớm đã thể hiện từ một tháng trước rồi.
"Quyết chiến này là tình tiết ta viết ra, trong lòng ta thậm chí có hối hận, không nên viết Thu Thu nhà ta đi quyết chiến với người khác, đặc biệt là ta còn kéo cao tính cách của Viêm Thiên Liệt, còn viết hắn vô cùng lợi hại... nhân vật chính cả đời gặp được đối thủ lợi hại như Viêm Thiên Liệt cũng chẳng có mấy người... cô vừa trở về, ta liền đứng ngồi bất an, luôn cảm thấy nếu như xảy ra chuyện, có tính là ta hại cô không."
Thu Vô Tế bĩu môi nói: "Không... không khoa trương như vậy chứ."
"ta sợ cô xảy ra chuyện, nhiều lần căn dặn, nhưng cô vẫn xảy ra... tuy rằng xảy ra chuyện không phải là bởi vì khinh địch, có thể không trách cô, thế nhưng ta chính là muốn đánh cô, cũng căn dặn như vậy rồi.." Thanh âm của Sở Qua cũng có chút run rẩy, hắn thật sự sợ hãi nói: "Cô... cô thật sự xảy ra chuyện, ta phải làm thế nào..."
Thu Vô Tế nước mắt lưng chòng, dịu dàng nhìn khuôn mặt hắn. Ta thật sự xảy ra chuyện, không phải ngươi nên sống thế nào thì vẫn sống thế ấy sao, trước kia hai ba mươi năm cũng qua rồi, còn có thể làm thế nào...
Nhưng lời này cuối cùng cũng không nói ra, bản thân nàng cảm thấy trong lòng mềm yếu, không nói ra lời.
"Hữu kinh vô hiểm, biến số của Viêm Thiên Liệt là trấn áp, nhưng cô vẫn là bị thương. Ta lo lắng thương thế của cô, vừa tỉnh lại liền cảm nhận thế giới, sợ cô không ra được, không biến hiện trạng của cô rốt cuộc thế nào." Sở Qua thấp giọng thở dài nói: "Ta tinh thân mệt mỏi, thực sự không vào được rồi, lòng nóng như lửa đốt lại không có cách nào. Viết sách tìm cô, cô không để ý đến ta, ta thật sự tức giận cô có biến không... loại cảm giác thế giới cách biệt không thể làm gì không thể gặp mặt đó, ta thật sự không muốn trải qua nữa..." Thu Vô Tế trợn trò mắt nhìn hẳn vuốt tóc mai của mình.
Lại tròn mắt nhìn hắn cả người ôm tới, ôm rất chặt.
Bên tai còn truyền đến tiếng hắn lẩm bẩm: "Cô không sao, còn có thể ra, thật tốt."
Thu Vô Tế nhắm mắt lại, rõ ràng "nhìn thấy" động tác của mình - ôm lại hắn, dựa vào ngực hắn.
Hắn ôm dùng lực như vậy, dường như hơi lỏng tay là sẽ mất đi.
Trái tim của hắn có chút dồn dập, thình thịch thình thịch.
Trái tim của nàng cũng vậy.
Hơi thở của hắn rất dễ chịu... đương nhiên dễ chịu, ta giặt y phục mài!
Thu Vô Tế không muốn nói chuyện, hình như nghe thấy trái tim mình đập chính là nghe thấy lời hắn nói.
Nghe thấy tiếng lòng hắn, chân thực như vậy.
Ta hình như thật sự yêu đương rồi, trái tim kiêu ngạo lừa gạt bản thân, lừa không nổi...
Đều là hắn chơi xấu, viết một câu "nếu như muốn tìm nam nhân, vậy thì tìm phụ thần sáng thế."
Sau đó liền bị đồ đệ phụ thần ăn đến chết.
Trời này chơi xấu...
Đầu hắn lại bắt đầu động rồi, thuận theo mái tóc đi xuống, lướt qua gò má.
Có cảm giác điện giật, tê tê.
Trái tim Thu Vô Tế kịch liệt nhảy dựng lên, lại phát hiện mình trở nên trì độn, gân cốt nhất thời quên mất phải vật ngã hắn thế nào, ngay cả bản năng né tránh cũng mất đi, trong trái tim đập mạnh bị hắn tìm thấy môi.
Khoé môi khẽ chạm, dòng điện lập tức nổ tung, lan ra khắp người, tê liệt hồn hải.