Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 250 - Chương 250: Nụ Hôn Đầu (2)

Chương 250: Nụ hôn đầu (2) Chương 250: Nụ hôn đầu (2)Chương 250: Nụ hôn đầu (2)

Thu Vô Tế còn không kịp làm bất kỳ chuyện gì, môi đã bị hắn dán chặt, dùng lực hôn mạnh.

Nàng chỉ có thể vô thức cắn chặt răng mím môi, trợn mắt phát ra thanh âm "ư ư', dường như cảnh cáo hắn không được.

Nhưng ngay cả mình nghe cũng vô lực.

Ngón tay đẩy vào ngực hẳn, cũng vô lực như vậy.

Động tác của Sở Qua cũng rất ngốc nghếch, đầu óc cũng rất trống rỗng.

Hắn không phải là cố ý, không tự chủ được chính là như vậy, trên thực tế trước đó hắn cũng không từng làm bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào, tự nhiên cứ như vậy mà xảy ra.

Nàng không đẩy ra, thật sự đang hôn.

Đây là nụ hôn đầu của Thu Thu, cũng là nụ hôn đầu của Sở Qua.

Đôi nam nữ mờ mịt mất phương hướng, làm phản ứng theo bản năng nhất, hai bên đều căn thẳng và luống cuống, thân thể đều vô thức kéo căng quá mức, mũi miệng che kién, giống như chiến tranh.

"Đinh đinh."

Tiếng chuông cửa vang lên: "Giao đồ ăn"

Hai người giống như điện giật buông nhau ra, tự mình thở hổn hển. Cũng không biết là nên trách người giao hàng, hay là nên cảm ơn hắn đã giúp mọi người được trì hoãn một chút. Hai người đều sắp ngốc rồi đã... hoàn toàn mất đi tư duy.

Thế nhưng thấy khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi hồng nhuận của Thu Vô Tế, trong mắt có làn nước mùa xuân, Sở Qua vẫn cảm thấy đây là Thu Vô Tế đẹp nhất.

"Pi, còn không mau đi mở cửa." Thu Vô Tế thẹn quá hoá giận đạp hắn một cái: "Thấy ngươi đáng thương, đừng cho rằng có thể tuỳ tiện khinh rẻ ta."

Sở Qua cười nói: "Tuân lệnh."

Tâm tình lúc này thực sự quá tốt, anh zai shipper có lẽ trước nay chưa từng thấy vị khách nào lễ phép như vậy, mở cửa còn ngâm nga hát, cười híp mắt nhận đồ, còn liên tục nói: "Cảm ơn nha, có muốn ăn kẹo không."

Anh zai shipper không hiểu tại sao, còn ăn kẹo nữa chứ, cậu kết hôn à? Nhưng vẫn bị nụ cười này cảm nhiễm: "Không khách khí, không khách khí, cho đánh giá tốt là được."

"Nhất định rồi." Sở Qua trực tiếp mở APP ra, cho đánh giá năm sao ngay tại chỗ."

Thời gian này quả thực có cầu tất ứng, ai đến mượn tiền lại thừa lúc này chứ.

Quay đầu lại nhìn, Thu Vô Tế đã nằm ở trong phòng không ra.

"Ăn cơm thôi." Sở Qua gõ cửa.

"Không ăn, có gì ngon chứ." Thu Vô Tế ở bên trong hờn dỗi nói.

Sở Qua cười híp mắt cũng không để ý, mở đồ ăn ra cười nói: "Hôm nay có thịt kho, sườn xào ngon quá."

"Bịch!" Cửa phòng mở ra, Thu Vô Tế nghiêm mặt ngồi xuống đối diện: "Ta thấy cũng bình thường." " Đương nhiên không có ngon bằng Thu Thu nhà ta nấu rồi."

"Ta thấy ngươi là muốn xoá bỏ chữ "làm" đi lắm!"

Sở Qua '2' lên một tiếng, cảm thấy rất có đạo lý, thứ gì có thể ngọt bằng môi của Thu Thu chứ.

Thế nhưng lời này vẫn là đừng nói, im lặng phát đại tài.

Thu Vô Tế nhìn dáng vẻ cười híp mắt đó của hắn thì tức giận, đùng đùng ăn cơm, ăn không thấy ngon.

"Không ngon, sau này không gọi bên ngoài nữa, tự mình làm xườn sào."

"Đúng đúng đúng."

"Không được nhìn miệng ta nói chuyện! Ta không phải là xương sườn."

Sở Qua cúi đầu xới cơm.

Thu Vô Tế bĩu môi trở về phòng, tức giận.

Tức giận không phải là giận Sở Qua, mà là bản thân mình.

Sao lại hôn đồ mỡ heo đó chứ, để hẳn đạt được rồi.

Hiện giờ nhìn thấy mặt của hắn là xấu hổ, bất kể hắn nói cái gì cũng cảm thấy không có ý tốt, làm thế nào...

Tim đập nhanh ngồi ở trước bàn suy nghĩ một lúc, Thu Vô Tế nhẹ giọng thở dài.

Thế nhưng... bị hẳn hôn, thật sự không phản cảm a...

Là thật sự thích hắn sao?

Thế nhưng thật sự dám nói thích hẳn, hắn nhất định sẽ đánh rắn tuỳ côn, làm ra chuyện càng háo sắc hơn.

Thu Vô Tế móc điện thoại ra hỏi ý kiến của cô bạn thân: "Manh Manh, Manh Manh."

Chu Manh Manh: "Hả, sao vậy? Buổi chiều đi uống trà không? Chỗ mình mới có một lô trà thu, rất ngon."

"Không phải... Manh Manh, cậu có kinh nghiệm yêu đương nam nữ rất phong phú phải không?"

"Này, quen thì quen, nhưng không được nói lung tung nha... cũng không phải là rất phong phú đâu..."

"Làm ơn hãy mô phỏng ngữ khí của nam nhân khiến người ta tức giận, để tớ xua ta kích động yêu đương một chút."

Chu Manh Manh trầm mặc một lát, lẩm bẩm nói ra một tràng: "Ăn chưa, ngủ sớm đi, thứ này có chút quý."

"Mất điện rồi, vừa mở máy, vừa rồi vân luôn đang nhớ em."

"Anh có chuyện, vừa bận xong, bận một ngày trời anh mệt quá."

"Em đừng lộn xôn, thật sự không có, chính là cùng nhau uống chút rượu thôi."

"Uống nhiều rồi, nói lung tung, chúng ta chỉ là bạn bè tốt."

"Em làm gì đó, xin lỗi, anh cũng không biết sai ở đâu."

"Em rất tốt, anh không xúng, OK bảo bối vị tiếp theo."

"Còn cần không?" chu Manh Manh hỏi.

Thu Vô Tế trợn mặt há miệng.

Chỗ này mỗi một câu thay vào đều khiến người ta siết chặt nắm đấm, nam nhân của thế giới này thật đáng sợ.

Chu Manh Manh ân cần dạy bảo: "Yêu đương chính là chiến tranh, chúng †a cân phải làm đó là, những lời này do chúng ta nói chứng không phải là đàn ông nói, ai nói người đó thắng."

Thu Vô Tế lặng lẽ xem một lượt, bỗng nhiên mỉm cười, nàng chậm rãi trả lời: "Thế nhưng Manh Manh, hắn ta trước nay sẽ không nói những lời này, một chữ cũng không phù hợp... cho nên cậu... là đang đánh giúp sao?"

Chu Manh Manh ngốc luôn: "Năm nay còn có đàn ông tốt như vậy sao? Không đúng, anh ta không đạt được đương nhiên là tốt rồi, đạt được rồi thì sẽ khác ngay."

"Thế nào tính là đạt được?"

"Bản Manh đánh cược, sau khi ở chung anh ta sẽ trở mặt."

"Ở chung sao?" Thu Vô Tế ngẩng đầu suy nghĩ một hồi, cười sáng lạn nói: "Sớm đã ở chung rồi, hắn thật sự chưa từng..."

Chu Manh Manh: "... cậu mua bạn trai ở đâu, giới thiệu cho mình với."

Thu Vô Tế dựa vào thành ghế nghĩ rất lâu, thấp giọng tự nói: "Đó chính là yêu."
Bình Luận (0)
Comment