Chương 251: Tình yêu đầu thu, tình đầu mùa thu (1)
Chương 251: Tình yêu đầu thu, tình đầu mùa thu (1)Chương 251: Tình yêu đầu thu, tình đầu mùa thu (1)
Lúc này Sở Qua vui tươi hớn hở thu dọn hộp cơm, lại vui tươi hớn hở ngồi vào máy tính người ngây ngô.
Hôm nay đã nói là chỉnh lý đại cương, văn bản đã bày ra đó rồi, chữ cũng đang nhìn Sở Qua rồi, Sở Qua không biết đang nhìn gì.
Tâm tư bay theo gió hết rồi.
Hôn nàng rồi, ngọt thật, mềm mại thật.
Ui ui cụ thể là mùi vị gì quá căng thẳng nên không cảm nhận được, thật muốn trải nghiệm lại một lần nữa.
Lần sau có cơ hội đến lúc đó sẽ thử aaa...
Lúc đó đang vui cười lại đứng ngây tại chỗ hối hận, làn gió bên người lướt qua da, Thu Vô Tế lại rót bình trà đặt ở bên cạnh hắn.
"Đại cương kẹt rồi sao?" Thu Vô Tế ôn nhu hỏi.
Sở Qua bị giọng nói ôn nhu của nàng làm cho giật mình, cô vừa nãy còn kiêu ngạo tức giận mà?
Thu Vô Tế nói một câu ôn nhu, hình như mình cũng rất không quen, gò má ửng hồng, anh mắt phiêu hốt nhìn văn bản: "Nếu như kẹt thì đừng có miễn cưỡng... có chuyện gì có thể thảo luận với ta mà, hoặc là ra ngoài đi dạo."
Sở Qua suy nghĩ cũng đúng, tuy nói hiện giờ không muốn để nàng biết tình tiết, có điều thảo luận với nàng một chút lấy linh cảm cũng hoàn toàn không vấn đề. Sở Qua suy cho cùng cũng là người trong sách "trời sinh trời dưỡng”, rất quen thuộc với cách cục của thế giới đó, nàng thân là tông chủ chắc chắn có suy nghĩ riêng, hoàn toàn có thể tham khảo.
Hắn ngược lại cũng rất linh hoạt, cẩn thận thăm dò: "Vậy hoàn toàn có thể vừa ra ngoài đi dạo, vừa thảo luận với cô"
Thu Vô Tế rất là hài lòng với đề xuất của hắn, khiến ý muốn "cầu dạo phố' của mình không còn rõ ràng như vậy nữa, là hắn yêu cầu ra ngoài đi dạo, bản toạ miễn cưỡng dồng ý ngươi.
Sở Qua liền đi vào bếp lấy túi rác đựng vỏ hộp, cùng Thu Vô Tế đi ra cửa.
Lúc đợi thang máy Thu Vô Tế nhìn tay của hắn, không nói gì.
Sở Qua lập tức đổi tay cầm túi rác sang tay kia, nắm lấy bàn tay của nàng.
Thu Vô Tế khoé miệng cong lên ý cười. Đứng trong thang máy, hai người cùng lúc cảm nhận được cảm giác ám muội trước kia chưa từng cảm nhận qua, giống như xung quanh không có người, không gian nhỏ hẹp, rất có một loại kích động muốn dán chặt lấy nhau.
Sao trước kia lại không có loại cảm giác này nhỉ?
Yết hầu của Sở Qua ừng ực, nhìn thẳng vào camera không nói lời nào.
Thu Vô Tế cũng nghiêm mặt nhìn camera không nói chuyện.
Thực ra nàng có thể khiến camera không quay đến...
Đang có chút do dự;tinh" một tiếng, thang máy đến rồi.
Thu Vô Tế: "Tâng lầu này thấp thật."
Sở Qua: "2"
Thu Vô Tế hất tóc một cái, nhảy nhảy lôi kéo Sở Qua ra cửa: "Đi dạo ở đâu?"
Sở Qua nghĩ một lát: "Chúng ta nói chuyện tình tiết, vậy thì đi tìm nơi yên tính đi, ví dụ như công viên Giang Tân? Buổi tối có thể nhiều người tản bộ, buổi chiều chắc là không có nhiều người."
Thu Vô Tế nghĩ đến lúc từng tìm kiếm "dẫn bạn gái đi đâu chơi" từng có đáp án là công viên, liền cao hứng nói: "Vậy thì đi công viên."
Công viên có chút xa. Sở Qua lái xe điện, Thu Vô Tế rất tự nhiên ngồi lên, sau đó rất tự nhiên vòng hai tay ôm lấy eo hắn.
Sở Qua cứng ngắc.
Trước kia vẫn luôn cố gắng muốn Thu Vô Tế ôm eo, cũng không dám nói, sợ nàng cảm thấy mình mưu đồ bất chính mà bị đánh. Hôm nay lại chủ động ôm, còn ôm tự nhiên như vậy, tự nhiên đến mức thậm chí khiến mình cảm thấy hỏi nhiều đều là ngốc nghếch.
Thực sự Thu Vô Tế không những muốn ôm, còn rất muốn thử cảm giác dựa đầu vào lưng của bạn trai giống các cô gái khác, cảm thấy ngọt ngào như vậy.
Chính là nhất thời vẫn sợ mất mặt, ngộ nhỡ lại ngu ngốc hỏi một câu "hôm nay ngươi thế nào có phải là không thoải mái không?" , lúc đó mới muốn đánh người.
Không dựa, hừ.
Có điều ôm vẫn là rất thoải mái, tối thiểu là tay có chỗ đặt rồi. Cơ bụng của hẳn cũng rất được, những ngày qua rèn luyện không tệ... Thu Vô Tế sờ sờ.
Sở Qua nói: "Đừng sờ nữa..." Thu Vô Tế lập tức trả lời: "Vi sư đang kiểm tra thành quả rèn luyện của ngươi những ngày qua, ngươi nghĩ đi đâu vậy?"
"... ta chẳng nghĩ gì cả, chỉ là bảo cô sờ như vậy ngứa lắm, ta đang lái xe..."
Thu Vô Tế suýt chút nữa thì đổi sờ thành bóp, mặt đỏ tía tai.
Ngốc nghếch.
Đại ngốc nghếch.
"A..." Sở Qua bỗng nhiên hỏi: "Cái gì mà Manh Manh đó, hôm khác giới thiệu một chút đi."
Thu Vô Tế cạm giác: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì cả, bạn của cô, tôi không quen biết sao được, tối thiểu cũng phải biết người."
Thu Vô Tế không hiểu cái chuyện này vì sao bạn của ta ngươi không quen thì sao được, hình như quả thực cần phải quen biết.