Chương 252: Tình yêu đầu thu, tình đầu mùa thu (2)
Chương 252: Tình yêu đầu thu, tình đầu mùa thu (2)Chương 252: Tình yêu đầu thu, tình đầu mùa thu (2)
Chỉ là hỏi: "Ngươi trước kia cũng không nói, sao bỗng nhiên lại nghĩ đến vậy?”
"Ta hỏi Chung Dật rồi, xác nhận một chút người ta có đáng tin hay không... hắn nói có thể."
Thu Vô Tế hừ hừ: "Ta nhìn người còn cần hắn nói sao? Tiên đạo quỷ quái ta không dám nói, người phàm có ác ý hay không vậy cũng quá dễ phân biệt, giống như lúc trước bản toạ nhìn một cái là nhìn ra được ngươi không có ác ý..."
Nói một nửa bỗng nhiên ngậm miệng.
Cảm thấy ngươi vẫn không bằng có ác ý đi, ta cũng không cần phải xoắn xuýt như bây giờ... lại nói ngươi cả ngày đến đêm toàn nghĩ lung tung có tính là ác ý không? Đúng rồi, lúc đó lừa ta xuyên tình chạm rỗng có tính là ác ý không?
Sở Qua đâu biết nàng đang nghĩ gì, cười nói: "Nghĩ đến cô vừa ra ngoài... thật sự là giống như cách thế."
Đúng vậy... Thu Vô Tế nhìn mây trắng trên trời, trong mắt có chút hồi ức. Lúc đó muốn một kiếm chém tâm tình của hắn, cuối cùng lại dân dần biến thành đức tính như hiện tại, ngồi ở sau xe của hắn, ôm eo hắn, còn rất vui vẻ.
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, với ký ức có thể trở về vạn năm của nàng cũng không nhớ rõ... dường như không cần phải nhớ rõ, lúc nào bắt đầu quan trọng sao?
Hai người đến công viên, dắt tay nhau đi bộ trong công viên. Buổi chiều quả nhiên không có người, tương đối thanh tĩnh, nằm ngoài dự liệu của Sở Qua là, ngược lại có vài cặp tình nhân đang dắt tay nhau đi dạo dưới gốc cây, nhìn mọi người đều rất muốn...
Bọn họ cũng là một đôi trong số đó, hoà vào trong đó, liền trở thành một phong cảnh.
"Nơi này đẹp quá a." Thu Vô Tế có chút bất ngờ cao hứng.
Đá xanh đường nhỏ, cây mọc thành bụi, lá cây đã ngả vàng, thỉnh thoảng có lá rụng bay lượn, bước trên con đường nhỏ vang lên tiếng sào sạt. Bên trên chính là sông Nam Giang, yên tĩnh đông lưu, nhẹ chảy vào biển, dưới ánh mặt trời sóng nước lăn tăn, đều là sắc thu.
Ngày thu là thuộc vê mùa thu của Thu Vô Tế, nàng trước nay đều cho rằng như vậy.
Sở Qua cũng cho rằng như vậy: "Công viên cũng là chế tạo, chủ yéu là bởi vì là mùa thu của cô, mùa thu đẹp nhất."
Thu Vô Tế quay đầu nhìn hắn, trong mắt đều là ý cười.
Người đàn ông hiểu ta nhất.
Cái gì? Đây không phải là chuyện tốt? Ai nói đây không phải là chuyện tốt?
Hai người nắm tay nhau đi theo con đường dưới tán cây, nhất thời cũng không nói chuyện, đều đang hưởng thụ gió nhẹ mùa thu từ sông thổi tới, hương thơm trong công viên, và mùi hôi của tình yêu.
Để nói chuyện về cốt truyện? Ai nói thứ quỷ này chứ.
Càng đi vào trong, càng thấy trên băng ghế đá xanh dưới tán cây, đôi nam nữ ngồi ở đó ôm nhau nói chuyện. Còn có cô gái dựa vào vai chàng trai nghỉ ngơi, chàng trai do dự, muốn lén hôn vào má cô gái.
Thu Vô Tế lộ ra nụ cười mẹ hiền.
Rất tốt.
Tiếp tục đi vê phía trước, nhìn thấy một đôi nam nữ khác, cũng là cô gái dựa vào vai chàng trai nghỉ ngơi chợp mắt, nam thì đang chơi điện thoại.
Thu Vô Tế bĩu môi, quả thực nhìn thấy quá trình diễn biến tương lai của mình và Sở Qua, rất muốn nói với Sở Qua sau này ngươi không được phép như vậy, nhưng mở miệng ra, lại không nói ra lời.
Có chút tức giận nghĩ đến, chẳng bao lâu sau, hắng dẫn mình ra ngoài chơi, nhìn thấy nam nữ khác thân mật, luôn là đứng ngồi không yên như ngồi trên đống lửa, hiện giờ tâm tình này là thế nào... Lại nghe thấy Sở Qua thấp giọng nói: "Đó là ngốc nghếch."
"hả?" Thu Vô Tế nhất thời không phản ứng kịp: "Cái gì?"
Sở Qua cho rằng nàng không nghe rõ, ghé sát vào tai nàng nói: "Ta nói người đàn ông đó ngu ngốc."
Dán sát vào tai, ngứa ngứa, trong lòng Thu Vô Tế cũng ngứa ngứa, trừng mắt với hắn: "Nếu như là ngươi thì sẽ thế nào?"
Sóng mắt như làn nước.
Sở Qua cảm thấy ánh mắt này làm sao có thể náo động lòng người chứ... lập tức cảm thấy mình có chút khát khô, lại không dám trả lời câu này.
Nói người đàn ông này ngốc nghếch đã rất rõ ràng rồi, lẽ nào phải nói rõ ta muốn hôn ngươi? Vô duyên bị đánh.
Ngu ngốc, ngươi mới là ngu ngốc. Thu Vô Tế ép xuống xao động trong lòng, đi dạo, phía trước có băng ghế đá còn trống, nàng liền dừng chân lại: "Ta mệt rồi."
Sở Qua vội vàng nói: "Vậy chúng ta cũng ngồi một lát.
Ghế đá rõ ràng rất dài, hai người vẫn lần lượt ngồi xuống, dù sao người khác cũng ngồi rồi, theo trào lưu, không tật xấu.
"Vừa rồi hỏi ngươi đó." Thu Vô Tế lại nói: "Nếu như là ngươi thì sẽ thế nào?"
Sở Qua rụt đầu: "Sẽ, sẽ... hôn. . một cái."
"Là như vậy sao?" Thu Vô Tế bỗng nhiên kéo lấy gấu áo của hẳn, ở trong ánh mắt sợ hãi của Sở Qua, hung ác hôn xuống. Sở Qua ngây người.
Thu tông chủ ngài đang làm gì vậy Thu tông chủ.
Thu Vô Tế cũng không biết hôn thế nào, dán vào một cái, rất nhanh liền tách ra, cưỡng chế ép xuống cảm giác tim đập loạn nhịp, nghiêm mặt nói: "Bản toạ cảm thấy ngươi rất đáng yêu, chơi đùa một chút, đó là biểu tình gì?"
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Thối thật, bình thường."