Chương 260: Trên đời có Sở Qua (2)
Chương 260: Trên đời có Sở Qua (2)Chương 260: Trên đời có Sở Qua (2)
Điện thoại đột nhiên vang lên, Sở Qua nhấc máy, giọng nói mệt mỏi của Lâm Vũ Dương truyền đến: "Đã nói là mời khách mà, hôm nay là cuối tuần, có phải nên thực hiện rồi không?”
”A, tôi thật sự không có khái niệm cuối tuần." Sở Qua buồn bực nói: "Người khác là 996, tôi là 007."
Lâm Vũ Dương không nói.
Sở Qua cảm giác được có cái gì không đúng, kỳ quái hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Lâm Vũ Dương thở dài: "Anh em đề bạt hết rồi, bây giờ tôi muốn tìm người uống rượu."
Sở Qua tim đập thình thịch: "Quả nhiên là bị trượt rồi."
"Đúng vậy, phòng khoa là lên chức, phó cục lên cục trưởng, sau đó tôi là chính khoa cấp phó cục trưởng, ha ha."
Lâm Vũ Dương đang cười, nhưng trong giọng điệu kia lại không có một chút vui vẻ nào, Sở Qua vừa nghe liền kinh hãi, vội vàng nói: "Vậy chúng ta đi ra ngoài ngồi một lát? Hay là đến nhà của tôi đi, hôm nay nhà tôi hầm gà, đến ăn thử”
"Hả?" Lâm Vũ Dương càng hăng hái: "Nhà của cậu? Là nhà thuê hay là nhà cũ?"
"Nhà thuê."
"Cậu tự mình hầm gà?”
"ồ, fan nữ đó phải không? Sống thử?" Sở Qua: "Tôi nói thực ra đó là là em họ của tôi, cậu có tin không? Muốn xem sổ hộ khẩu không?"
Lâm Vũ Dương: "?"
Hai người trâm mặc một hồi, Lâm Vũ Dương đột nhiên cười nói: "Tuy rằng mời đến nhà có chút khó xử, nhưng đây mới thật sự coi là người mình, luôn cảm thấy bây giờ rất nghĩa khí, huynh đệ rất vui vẻ. Được, buổi trưa sẽ đến, gặp mặt em dâu mà trên mạng đồn rằng như thiên tiên đó.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Qua mất tập trung, lúc này anh lại nhớ đến Trương Kỳ Nhân.
Có cảm giác như Trương Kỳ Nhân và Lâm Vũ Dương là một cặp xung đột, nhưng kết quả dường như có phần giống nhau.
Cầu không được. Nếu so sánh, bản thân dường như quá may mắn, từ khi Thu Thu ra ngoài.
Sở Qua thở dài, gọi điện cho Thu Vô Tế: "Hôm nay mời Lâm Vũ Dương tới ăn cơm, thêm chút đồ ăn."
Thu Vô Tế thậm chí còn không phản đối việc hắn mời người khác đến nhà, trả lời vô cùng dứt khoát: "Ồ, được, có muốn uống gì không?"
Sở Qua nói: "Ta gọi điện thoại đến siêu thị nhỏ dưới lầu giao bia."
"Được. Vậy ta sẽ gọi vài món nhắm rượu."
Sở Qua rất xúc động, cái gì gọi là đức tính mẹ hiền vợ thảo, chính là đây.
Một lúc sau, Lâm Vũ Dương chưa đến, Thu Vô Tế trở về trước.
Sở Qua tiến lên cầm lấy đồ ăn, nhìn một chút, lại không có sầu riêng. Thu Vô Tế hỏi: "Làm sao ngươi đột nhiên mời khách, trước đó không thấy nói."
Sở Qua nói: "Vũ Dương thăng cấp bị người ta cắt râu rồi, tâm trạng không tốt, tìm bạn bè đi uống rượu."
Lão phu nhân lập tức hiểu ra chuyện trong đó, lắc đầu cười nói: "Đời người không như ý, là chyện thường tình, để hắn mở mang thêm, cũng giống như Trương Kỳ Nhân hắc hoá đó không tốt, bổ đầu này là khá trung thực."
"Ừm."
"Đúng rồi, Nguyệt Ảnh bộ phận của họ không phải rất lợi hại sao? Cóó thể giúp được bổ đầu này không?"
"Hai bộ phận khác nhau, chắc là không được."
Lão thái thái thở dài quay vào bếp nấu ăn. Sở Qua cũng trở về phòng gõ chữ, không đóng cửa, một lúc sau, Lâm Vũ Dương xách theo một con vịt muối cùng một túi đồ hầm đi tới cửa, nghiêng đầu nhìn:
"Không đi nhầm đường sao? Úi, bày biện trang trí này, demo sống cũng khá tốt a? Cỏ đuôi chó là hành vị nghệ thuật gì”
Sở Qua ra cửa đón, cười nói: "Đến là được rồi, còn mang quà cáp gì. . "
Lâm Vũ Dương nhướng mày: "E rằng em họ xinh đẹp rụt rè của cậu không biết nấu ăn, cho anh ăn mấy món hầm... Hả? Mùi gà này..."
Sở Qua rất tự hào: "Ai nói em họ xinh đẹp của tôi không biết nấu ăn?”
Thu Vô Tế từ trong phòng bếp thò đầu ra: "Lâm tông chủ đến rồi, Sở Qua mời hắn ngồi xuống uống chút trà, một lát là xong rồi."
Lâm Vũ Dương nhìn khuôn mặt giống như thần tiên của Thu Vô Tế, khí chất hòa quyện hoàn hảo giữa thành thục và mỹ lệ, cùng chiếc tạp dê nhỏ quấn quanh người, giọng điệu dịu dàng... Hai gò má hẳn co giật một lúc lâu, hắn nhỏ giọng nói: " Đề Hạt, Sở Tiêm, tôi không muốn nói về những nỗi khổ khác, cậu cho tôi đánh một cái, chuyện này kết thúc, thế nào?"
Sở Qua rất buồn nói với anh ta: "Tôi bất khả xâm phạm."
Lâm Vũ Dương sắc mặt càng thêm co quắp, hắn cảm thấy mình tới đây hoàn toàn là sai lâm.
Nhưng Sở Qua võ vai hắn, bảo hắn ngồi vào ghế sô pha, rót cho hắn một tách trà: "Ở thành phố hiện đại, có rất nhiều người có thể nói chuyện vớ vẩn trên mạng, nhưng trên thực tế có rất ít người có thể nói về những gì trong lòng họ." trái tim... Tôi rất vui vì Lâm khoa trưởng vẫn nhớ rằng trên đời này có Sở Qua."
Lâm Vũ Dương nhìn nụ cười của hẳn, tâm tình dân dần bình tĩnh lại, lộ ra nụ cười: "Đúng vậy, mặc dù tôi còn muốn đánh cậu. . Tôi cũng rất vui vẻ, vì trên đời có Sở Qua."