Chương 261: Thiếu niên hiệp nghĩa (1)
Chương 261: Thiếu niên hiệp nghĩa (1)Chương 261: Thiếu niên hiệp nghĩa (1)
Rất nhanh đã nấu cơm xong, Sở Qua chạy vào phòng bếp giúp Thu Vô Tế bưng đồ ăn, bận tới bận lui.
Lâm Vũ Dương muốn giúp lại cảm thấy không biết nên nhúng tay vào thế nào, nhìn dáng vẻ cười ha ha của Sở Qua, thật sự cảm thấy bạn học cũ này cũng trưởng thành rồi.
Không lâu trước tác giả trong suy nghĩ của mọi người, chán trường phóng đãng, lôi thôi lếch thếch, ngày ngủ đêm bay, phòng lộn xộn đến mức chó cũng không ở nổi...
Kết quả Sở Qua dương quang sáng ạn, dáng người cường tráng, mạnh mẽ hùng hồn dường như trở về thời đại học. Căn phòng sạch sẽ ưu nhã, trên bàn trà có cắm mấy bông hoa hồng, cũng không biết đây là nuôi kiểu gì... trên tường lại còn có tranh thư pháp.
Sau đó cùng bạn gái bên cạnh vui vẻ hoà thuận, nấu cơm bưng đồ ăn, đối mặt nhìn nhau đều là nhu hoà, cả hai đều vậy.
Lâm khoa trưởng mắc bệnh nghề nghiệp, quan sát rất tỉ mỉ, nhưng càng tỉ mỉ thì càng cảm thấy bị nhét cẩu lương đầy miệng, cơm cũng không ăn nổi.
Đây rõ ràng chính là cặp đôi đang yêu đương, thiên vương lão tử đến thì cũng là đáp án như vậy.
Lâm Vũ Dương cảm thấy mình đến đây có phải là làm bóng đèn rồi không, bạn gái người ta liệu có không vui vẻ vì bị quấy rầy thế giới của hai người không...
Kết quả Thu Vô Tế cũng không có nửa điểm không vui, bưng một bát canh gà rất lớn đến, cười nói: "Hôm nay mua bột thủ công, canh gà pha bột thử xem, chắc là không tệ."
Sở Qua cũng bưng đồ ăn đến, ngồi vào bàn cười nói: "Giới thiệu một chút, bạn học cũ của tôi Lâm Vũ Dương, biểu muội này của tôi... bỏ đi, bạn gái, Thu Vô Tế."
Nói xong cẩn thận nhìn Thu Vô Tế một cái, Thu Vô Tế liếc mắt nhìn hắn, không phản bác.
Lâm Vũ Dương cười nói: "Sớm biết là em dâu rồi, còn em họ a, fan hâm mộ a, lừa ai vậy?"
Thu Vô Tế bĩu môi, vẫn không phản bác.
Ở trước mặt người ngoài cho hắn thể diện, hừ... dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bị gọi là chị dâu.
Lâm Vũ Dương lại nói: 'Lúc nào mời tiệc?"
Sở Qua lại trộm nhìn Thu Vô Tế, Thu Vô Tế mặt không biểu tình. Hắn vội vàng đứng lên rót rượu cho Lâm Vũ Dương, thuận tiện chuyển đề tài: "Vũ Dương hình như cậu là người kết hôn sớm nhất lớp phải không?"
"Hình như không phải tôi là người sớm nhất, chắc cũng là top 3." Lâm Vũ Dương cười nói: "Vừa thi xong không lâu, trong nhà đã thu xếp chuyện hôn nhân rồi, nghề nghiệp này chiếm tiện nghi, việc kết hôn rất được ưa chuộng, rất nhanh được chọn trúng, thường xuyên qua lại là thành rồi."
"Nghe nói chị dâu là giáo viên tiểu học? Viên chức lại còn làm giáo viên, tiêu chuẩn phối hợp a."
"Đúng vậy." Lâm Vũ Dương cười nói: "Đến lúc đó chuyện học hành của em bé nhà cậu có thể hỏi nhà tôi, chuyện dạy dỗ cô ấy vẫn là có chuyên môn."
Sở Qua một lần nữa lén nhìn Thu Vô Tế, Thu Vô Tế đang ung dung lấy canh cho mọi người, vẫn không có biểu tình.
Sở Qua ho khan: "Lúc đó không gửi thiệp mời cho bạn bè, không đủ nghĩa khí?"
Lâm Vũ Dương chỉ cười nói.'Cho nên cậu kiếm lời rồi."
Lúc còn đi học quan hệ giữa hẳn và Sở Qua cũng chỉ bình thường, phòng ngủ cũng cách hai gian, đi lại không nhiều, sau khi tốt nghiệp càng ít liên lạc hơn. Những năm qua thiệp mời đều là quả bom màu đỏ, quan hệ này mà gửi thiệp mời e rằng là muốn bị chửi thầm. Ngược lại hiện giờ quan hệ tốt rồi, Sở Qua chắc chẳn phải gửi thiệp mời cho hẳn, hắn ngược lại muốn dán một món quà, Sở Qua được lời
Thu Vô Tế dường như cũng hiểu những quy tắc này nên hiểu ngay, cuối cùng mỉm cười mở miệng nói câu đầu tiên: "Cho nên Lâm khoa trưởng uống nhiều canh gà một chút, nào ăn đùi gà đi, ăn hết lỗ lã lại nào."
Sở Qua thần sắc cổ quái một lần nữa nhìn nàng, lần này Thu Vô Tế tức giận trừng mắt với hắn.
Có thể chuyển nghiệp chút không! Nhìn cái gì mà nhìn a.
Sở Qua rụt đâu, ôm lấy bát của mình: "Uống canh gà này, nhiều là một chuyện tốt a..."
Lâm Vũ Dương nói: "Canh gà của em dâu, cậu lấy ra so với canh gà độc sao?"
Sở Qua kỳ quặc nói: "Này, Lâm khoa trưởng, cậu nói không phải là mạng tin mạng an, cái này lên mạng nhiều hơn bất cứ ai."
"Chút yêu thích này, ngẫu nhiên mò cá mà thôi." Lâm Vũ Dương thở dài nói: "Hiện giờ cũng mất rồi, số bị phong quang rồi. Hôm khác điều mạng an đi, làm chết thằng nhóc cậu..."
Sở Qua bật cười.
Lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của Lâm Vũ Dương: "Tôi còn thật sự muốn điều mạng an rồi... ngày ngày tăng ca, xung phong đi đầu dốc sức liều mạng trên tuyến đầu, lần này chuyện của nhà họ Vương ngay cả người nhà tôi cũng bị uy hiếp, cậu nói xem tôi ý đồ gì a...":
Sở Qua cả kinh nói: "Nhà họ Vương †o gan như vậy sao?"
Lâm Vũ Dương xua xua tay: "Chuyện cuối cùng thực ra không có... chỉ là tôi căm tức, dựa vào cái gì chứ?” Thu Vô Tế lại nghĩ đến câu 'dựa vào cái gì của Trương Kỳ Nhân.
Một sáng một tối hai bóng người dường như bắt đầu hợp làm một.