Chương 264: Nhiệt tình và tham vọng (2)
Chương 264: Nhiệt tình và tham vọng (2)Chương 264: Nhiệt tình và tham vọng (2)
"Thật lãng phí." Thu Vô Tế dọn dẹp lại bàn ăn: "Nhiều đồ ăn như vậy, cũng không ăn hết, buổi tối tiếp tục ăn đồ thừa rồi. Vịt muối mà Lâm Vũ Dương mang đến, còn có thể để được đến mai... tính là hẳn thức thời, bằng không đánh hắn."
Sở Qua thần sắc quái dị nhìn nàng, nửa ngày không nói gì.
"Đứng phát ngốc gì ở đó vậy? Đi gõ chữ đi, hôm nay chỉ có ột chương, càng ngày càng lười biếng!"
Làm nữ chính, fan hâm mộ nữ, trợ lý nữ thay đổi liên tục, uy lực còn hung tàn hơn Phan Đạt cách đường mạng đánh người, Sở Qua cảm thấy các độc giả vĩnh viễn không cần lo lắc cuốn sách này sẽ bị đoạn chương, chỉ cần nữ chính không lừa tác giả ra ngoài chơi là được...
Thế nhưng thực ra lúc này trong lòng Sở Qua muốn hơn không phải là viết sách, mà là luyện công.
Luyện đến trình độ có thể cưỡng bức cô đúng không?
Cô đợi đấy.
Sở Qua cảm thấy trước nay chưng từng hăng hái như vậy, mắt gõ chứ cũng có chút đỏ, viết toàn là tham vọng. ...
Ở trên xe, Lâm Vũ Dương rên rỉ tỉnh lại, vẻ mặt mê mang: "Sao lại ở trên xe, Sở Qua đâu?”
Vợ hắn tức giận mắng: "Vừa ra ngoài đã uống rượu với người không đứng đắn đến say sỉ, tỉnh lại còn hỏi! Anh đi sống cùng hắn luôn đi."
Lâm Vũ Dương xoa xoa đầu, dường như tỉnh ngộ ra đây là tình huống gì, kỳ quái nói: "Lạ thật, say thế sao mà tỉnh nhanh vậy được, đầu cũng không đau còn rất tỉnh táo."
Phương Văn Tú sững sờ nói: "Bọn họ, bọn họ nói cho anh uống trà tỉnh rượu."
Lâm Vũ Dương trâm mặc một lát, thấp giọng nói: "Bạn gái cậu ta không bình thường... bỏ đi, cậu ấy không muốn cho người khác biết, anh cũng không lắm mồm nữa."
Ngừng một lát, lại cười ôn nhu với vợ: "Cậu ấy cũng không phải là loại người không đứng đắn gì, đây là một người anh em không tệ, trước kia không có thâm giao thật đáng tiếc."
"Chuốc say anh rồi, chính là người anh em không tệ sao? Đàn ông các anh có phải bị ngốc không?”
"À.. em không hiểu đâu." Lâm Vũ Dương thấp giọng nói: "Có thể vào lúc em tâm tình tồi tệ nhất, mời em đến nhà mình uống canh gà, vợ chồng hai người bận tới bận lui chiêu đãi, uống rượu cùng em... em cảm thấy có đáng nhắc tới không, nhưng ở thời hiện đại, người như vậy rất ít..."
Phương Văn Tú suy nghĩ, cảm thấy đúng thực nói: "Nói như vậy thì cũng rất hiếm có. Bạn gái cậu ấy người cũng tốt, đổi lại là em có thể cũng sẽ lẩm bẩm, không có việc gì mời người ta về nhà, còn uống say sỉn giày vò hôi hám."
"Cho nên Trương Kỳ Nhân cũng trở thành như vậy, đối với Sở Qua vẫn coi là huynh đệ... Trương Kỳ Nhân chí ít nhìn người vẫn chuẩn." Lâm Vũ Dương mệt mỏi dựa vào thành ghế, thấp giọng nói: "Mạnh hơn anh."
Phương Văn Tú thấp giọng nói: "Chuyện cũng đã qua rồi, đừng mãi để trong lòng nữa..."
Lâm Vũ Dương cười không đáp.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng chuông tin nhắn, Lâm Vũ Dương lấy điện thoại ra xem, thần sắc trở nên có chút lạnh.
Bên trên rõ ràng là một tin nhắn từ số điện thoại lạ: "Lâm khoa trưởng, nếu như hợp tác với chúng tôi, chúng tôi giúp cậu làm trưởng phòng, thế nào?"
Tuy là số điện thoại lạ, Lâm Vũ Dương vẫn biết rất rõ đối phương là ai, lười biếng trả lời một câu: "Đừng nói không đề bạt, cho dù lão tử bị phế rồi, cũng sẽ không lăn cùng một hang với chuột đâu."
"Hà tất gì chứ Lâm khoa trưởng, hôm nay thế đạo này, loại người trường phái thực tế như cậu không có tiền đồ đâu..." Đối phương nói: "Cũng không giấu cậu, lần này cậu không lên được, là lúc trước đắc tội người ta, cũng có phần của chúng tôi nhúng tay vào. Không có ai muốn nhìn thấy một Lâm Vũ Dương rất có khả năng gây sự."
"Tôi cũng không tính là phái thực tế gì cả. Lâm Vũ Dương hình như sớm biết như vậy, chỉ là lười nói: "Loại người xuất thân từ hệ Văn như tôi, không bằng anh nói tôi là thư sinh cổ hủ đi."
"Lâm khoa trưởng nói lời này thật thú vị, thư sinh cổ hủ ngược lại càng giống với hảo thơ hơn phái thực tế đúng không?"
"Chí ít có một khác biệt... nếu lão tử coi trọng, có nhiều nói nhiều mấy câu, chuột bọ không đáng nhắc tới thì cút càng xa càng tốt.” Lâm Vũ Dương ung dung trả lời: "Giống như hiện giờ, nếu như người gửi tin nhắn cho tôi là Trương Kỳ Nhân, tôi còn có hứng thú nói đôi câu, thế nhưng Trương Tiếu Nhân anh... Nam Giang rất lạnh, đi cẩn thận."
Nói xong liền thêm vào danh sách đen, không nói chuyện nữa.
"Phái thực tế..." Hắn bỗng nhiên tự nói tự cười ra tiếng: "Thằng nhãi này ngược lại nhắc nhở mình... cho dù hiện giờ mình là phụ tá, lẽ nào không thể đem mình coi là chính chức sao? Những phế vật đó, làm cục tẩy con dấu chẳng phải xong việc rồi sao."
Phương Văn Tú nhìn mắt trồng, nỗi buồn u ám lúc trước dường như đã không thấy nữa rồi, trong mắt lại toả ra thần thái, đó là một loại cảm giác đàn ông không chịu thua, tiến lên.
Các người làm tôi đúng không?
Nhiệt tình và tham vọng, một lời khi say rượu, đều bung ra.