Chương 266: Vượt giới trung chuyển (2)
Chương 266: Vượt giới trung chuyển (2)Chương 266: Vượt giới trung chuyển (2)
Nguyệt Ảnh ngượng ngùng cúi đầu.
Sở Qua nghiêm mặt nói: "Không được, không được đi."
Thu Vô Tế mỉm cười, không nói gì.
Nguyệt Ảnh xấu hổ nói: "Đây là công..."
"Bớt lấy đại nghĩa ra nói chuyện ha, chuyện nguy hiểm như vậy tôi mới không chịu cho Thu Thu nhà tôi đi mạo hiểm, các cô cũng không phải là không có quân đội, không muốn dùng quân đội cũng có thể điều người mạnh từ kinh thành tới, tìm một dân nữ thì tính là chuyện gì?"
Thu Vô Tế cười híp mắt, chỉ nghe thấy hắn không muốn cho mình mạo hiểm, không nghe thấy gì khác nữa.
Nguyệt Ảnh cũng có chút dở khóc dở cười nói: "Cũng không có bảo Thu tỷ tỷ đi mạo hiểm, chỉ là xem xem có thể giúp đỡ tìm manh mối không thôi. Tôi nhớ năng lực của Thu tỷ tỷ có liên quan đến không gian, chắc là tương đối mân cảm với những chuyện này, một khi tìm được rồi, chúng tôi tự có thể xử lý, ngay cả tin tức của Thu tỷ tỷ cũng sẽ không tiết lộ, sẽ không có nguy hiểm gì."
Sở Qua do dự một chút, nhìn Thu Vô Tế.
Nếu không mạo hiểm, giúp một chút vẫn là được, Thu Vô Tế tuy rằng không phải liên quan đến không gian gì, thế nhưng thuâtj pháp nàng biết nhiều như biển sâu, loại chuyện này càng chắc là không có vấn đề gì.
Chủ yếu là Thu Vô Tế một khi hao tổn pháp lực nhiều, thì sẽ trở về, rất không nỡ. Nhưng mà trước mắt mà nói Thu Vô Tế trở về cũng không có dấu vết không ra được, tối đa chỉ chia la mấy ngày mà thôi, so với tiêu diệt trùm thuốc phiện, hình như...
Thu Vô Tế cười híp mắt nói: "Trừ gian diệt ác, là chuyện thuộc bổn phận của chính đạo, cho dù ngươi có ngăn ta, †a cũng phải đi."
Sở Qua: ".."
Vậy cô không lên tiếng, cười híp mắt nhìn ta nửa ngày làm cái gì?
Thu Vô Tế cười nói: "Ta vốn cũng rảnh rỗi, cùng Nguyệt Ảnh ra ngoài đi chơi cũng được, ngươi ở nhà gõ chữ đi, nên luyện công thì luyện công."
Nói đến gần bên tai hẳn, thấp giọng nói: "Hôm qua còn đang nói, sợ quá mức an yên liệu có hao mòn hay không, đây không phải là đưa tới cửa rồi sao?"
Sở Qua tức giận nói: "tâm thái này của cô, ta sợ cô mới không thành thực chỉ là đi tìm tung tích ý, sợ là muốn chủ động làm việc luôn."
"Yên tâm." Thu Vô Tế đảo mắt, khoé môi dường như lơ đếnh lướt qua gò má hắn: "Ta chính là Thu Vô Tế, giang hồ ta từng đi còn nhiều hơn cơm bọn họ từng ăn"
Sở Qua tê dại cả người, kinh ngạc ôm gò má không nói gì.
Bên đó Nguyệt Ảnh sớm đã nổi cả da gà, đôi cẩu nam nữ này, xì xào bàn tán cũng bỏ đi, lại còn hôn trước mặt nữa...
"Thế nào rồi?" Thu Vô Tế đứng lên, ánh mắt lưu chuyển: "Không cẩn thận đụng một cái, biểu tình gì vậy? Đi thôi Nguyệt Ảnh." Nguyệt Ảnh bỗng nhiên bừng tỉnh, người chắc sẽ không phải là tuyên bố chủ quyền chứ?
Vại dấm chua ở đâu ra vậy.
Sở Qua ngây ngốc đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai cô gái rời đi, gò má vẫn còn lưu lại hơi ấm lúc nãy.
Thu Vô Tế hiện giờ thật quyến rũ.
Mỗi ngày đều trêu chọc người ta đến mức trái tim ngứa ngáy lại không cho đụng, những ngày qua làm sao sống được.
Sở Qua tức giận trở về phòng, lấy hạt cát biển ra dán vào mi tâm, dự định luyện Biến Thiên Kích Địa.
Có thể đánh lại cô đúng không.
Đợi đấy.
Có điều lúc này luyện công vẫn là †âm thần bất ổn, suy cho cùng Thu Vô Tế lúc này cũng đi làm việc rồi... Sở Qua vẫn là không an tâm như vậy.
Lời nàng nói ngược lại cũng đúng, những người này cũng không phải là Viêm Thiên Liệt, thủ đoạn và kinh nghiệm chiến đấu của mọi người cách biệt một trời một vực, chắc hẳn nói bị Thu Vô Tế nhìn trúng rồi, nên tự cầu mình nhiều phúc phải là bọn họ mới đúng. Thế nhưng quan tâm tất loạn mà, ai có thể để mặc cho bà xã của mình ra ngoài chiến đấu, còn mình an tâm ở nhà viết sách tu luyện chứ?
Không làm được a.
Trời mới biết đối phương có súng hay không, Thu Vô Tế có đủ tâm lý chuẩn bị và kinh nghiệm ứng chiến với súng của thế giới này không?
Nhưng bản thân chạy tới hình như cũng chỉ thêm phiền phức, làm sao đây? Đang nghĩ như vậy, tinh thân của hắn lại nối vào trong sách, nhìn thấy Thu Vô Tế đứng trước cửa sổ ngắm trăng trên Vân Tế Sơn.
Thu Vô Tế dường như phát giác được, nhìn trăng sáng nghiêng đầu nhìn nửa ngày, bỗng nhiên lộ ra một tia ý cười tinh nghịch: "Ta ở bên đó nhìn thấy cái gì, ở đây cho ngươi nói trực tiếp, không lo lắng nữa a? Xem tinh thần của ngươi có thể chống đỡ bao lâu, nghe trực tiếp được bao lâu... cố gắng lên."
Trăng sáng chớp chớp mắt.
Cái này nghe thật vui...
Lại nói người khác gọi là thiên lý truyền âm, bản thân mình gọi là gì? Vượt giới trung chuyển ư?