Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 270 - Chương 270: Đó Là Mẹ Chúng Ta (2)

Chương 270: Đó là mẹ chúng ta (2) Chương 270: Đó là mẹ chúng ta (2)Chương 270: Đó là mẹ chúng ta (2)

Tên trùm buôn thuốc phiện không phát hiện, vẫn nổ súng xạ kích.

Một khắc sau ảnh tử như đao, bổ thẳng xuống.

Trên người tên trùm xuất hiện một vết máu, chết cũng không biết vì sao mình chết.

"Vèo' một thanh chuỷ thủ vô thanh vô tức đâm vào sau lưng Nguyệt Ảnh.

Nguyệt Ảnh sớm đã cảm nhận được, trực tiếp nhập ảnh biến mất.

Thu lại chuỷ thủ, cũng biến mất rồi... thật sự - ẩn thân.

Ảnh tử trên thuyền như mang âm hưởng, một tiếng "xiu" vang lên, vạn ảnh trùng trùng. Trong hư vô có tiếng người kêu lên, lại bị ảnh tử hư không rút trúng.

"Ẩn thân cũng không phải là biến mất, người vẫn ở đây, AOE là xong chuyện rồi." Sở Qua bình luận.

Thu Vô Tế khẽ gật đầu: "Không biết bọn họ có thể phá ẩn thân không, bằng không vẫn là bị chạy thoát rồi."

Theo tiếng nói, có chiến sĩ bắn ra một tia sáng.

Người trong ẩn thân đó kêu thảm một tiếng, ẩn thân bị phá giải, ngã ra.

Nguyệt Ảnh mau chóng lướt đến, để lại một vệt máu ở dưới yết hầu của hắn.

"Dứt khoát nhanh nhẹn, trời sinh sát thủ a." Thu Vô Tế chậc chậc thành tiếng: "Loại người này vào nha môn, thật sự vi hoà. Hả? Có chuột."

Nói xong, ở bờ biển chỗ Thu Vô Tế ẩn nấp, có người lặng lẽ giơ súng lên đi vòng tới từ phía sau.

Đồng bọn của tên trùm trên biển.

Nơi này có một cô gái lạc lõng, chỉ cần bắt người, chuyện không phải dễ làm Sao.

Trong mắt tên trùm loé lên tia dữ tợn, bỗng nhiên một thân ảnh loé lên xuất hiện phía sau Thu Vô Tế, cầm súng chỉ vào sau ót nàng: "Đừng động."

Còn chưa dứt lời, một bàn tay lớn bỗng nhiên không biết từ đâu chụp tớibịch" một tiếng, đâu người này đã biến thành quả dưa hấu.

Ngay tiếp theo phía sau có hai đồng bọn, toàn bộ đều nhìn ngây ngốc.

Thu Vô Tế cười như không cười quay người lại: "Không tệ, cũng tính là giúp được bọn họ, hoá ra có cá lọt lưới trốn trên bờ... đều qua đây cả đi." Gông xiềng vô thanh vô hình đeo trên người đồng bọn của tên trùm thuốc phiện, . hai người ngạc nhiên phát hiện mình không khống chế được thân thể, bị đưa lên không trung, đập vào nhau.

"Bịch" Hai người đập đầu vào nhau, hôn mê.

"Thân thủ tốt" Tiếng nói quỷ dị không biết từ đâu truyên tới.

Thần sắc Thu Vô Tế rùng mình, bỏ qua hai tù binh.

Theo một âm thanh nặng nề, một mũi tên vàng không biết từ lúc nào xuất hiện ở vị trí yết hầu của nàng, bị chưởng này cắt ngang, hoàn toàn đánh rơi.

Sở Qua cả người đổ mồ hôi lạnh, suýt chút nữa không trực tiếp lui ra khỏi trạng thái Biến Thiên Kích Địa, thất thanh nói: "Ai."

Thu Vô Tế cũng rất ngưng trọng, tiễn vàng này dường như là từ xa tới, lại có thể đột ngột xuất hiện ở yết hầu của mình, đối phương mới là năng lực hệ không gian chân chính, vô cùng khó dây.

Đang lúc nàng phóng ra thần thức, truy tìm nơi xuất phát của tiễn vàng, trong không trung lại truyên đến giọng nói của nữ giới: "Tiễn vàng vô ảnh, vạn lý truy hồn... quả nhiên là ngươi!"

Một cô gái mặc y phục của các chiến sĩ phổ thông, bỗng nhiên bay ra từ trên chiếc thuyền đang chiến hoả mãnh liệt kia, chớp mắt đã đến bên bờ biển, cách Thu Vô Tế hai ba dặm, bên đó có loạn thạch xuyên không, ẩn hiện có bóng người rời đi.

Nữ chiến sĩ đập một chưởng, loạn thạch nổ tung, lại rơi xuống xung quanh, hình thành nên không gian giam cầm kỳ dị. Nhân ảnh muốn rút khỏi đống dá tả xung hữu đột không thể ra được, quát lên một tiếng, nghênh không mà lên.

Không gian gấp khúc mãnh. liệt xông lên trời, không gian đối diện với nữ chién sĩ hạo nhiên cuồn cuộn ngưng tụ.

"Âm!" Tiếng nổ lớn kinh thiên động địa truyền đến, lửa khói ngập trời, lấn át chiến hoả trên thuyền.

Thu Vô Tế toàn thân căng thẳng, hai người này rất lợi hại, đã có ý tứ của tiên đạo chi chiến rồi! Lúc trước không chú ý đến nữ chiến sĩ này, ẩn nấp trong chiến sĩ phổ thông chính là để mai phục người tiễn vàng này sao?

Tiếng giao chiến đến gần, rất nhanh đã gần sát vị trí của Thu Vô Tế.

Trong tay Thu Vô Tế bấm pháp quyết, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ giao chiến. Sở Qua há hốc miệng nửa ngày không lên tiếng, hình như bị chiến cục kịch liệt này làm cho khiếp sợ.

Khả năng phán đoán cục thế của Thu Vô Tế không thể so với Sở Qua. Nàng rõ ràng cảm nhận ra, người tiên vàng này đến gần nơi này rất có thể vẫn là cảm thấy Thu Vô Tế là một quả hồng mềm, thử bắt nàng làm con tin; nhưng mà nữ chiến sĩ đó lại cũng rất có tấm lòng tàn khốc không coi chúng sinh ra gì, cũng không quan tâm xem có thể bị bắt làm con tin, công kích của cô toàn là tính phạm vi, một chút cũng không để ý đến bản thân sẽ ngộ thương người khác, không cẩn thận chết rồi cũng không sao?

Thu Vô Tế trong lòng tức giận, trong †ay ngưng tụ một đại chiêu pháp quyết.

Sở Qua nhìn thấy trước người nàng xuất hiện hư ảnh phi kiếm, dường như có ý của Thu Thuỷ Liên Thiên. "Thu Thuỷ Liên Thiên?" Là sáng thế thần sáng tạo ra những kỹ năng này, Sở Qua hiểu quá rõ, chớp mắt hồi thần, vội hô: "Đây là sát chiêu mang tính phạm vị, cô muốn tấn công cả hai người đối phương hay sao?"

Thu Vô Tế lạnh lùng nói: "Nữ nhân đó chưa chắc đã có ý tốt... ta đánh cô ta thì làm sao? Cô ta lợi hại như vậy cũng không chắc sẽ bị thương."

"Không phải, đừng đánh cô ấy."

Thu Vô Tế không vui nói: "Này, ngươi giúp ai vậy? Cô ta đối với ta không có ý tốt, ta làm sao, nha môn thì giỏi lắm sao?"

Thấy Thu Vô Tế muốn ra đại chiêu, Sở Qua vội đến mức toát mồ hôi lạnh nói: "Không phải, cô ấy không thể có ý xấu với cô! Tin ta đi"

Thu Vô Tế lạnh lùng nói: "Cho ta lý do"

Sở Qua lớn tiếng nói: "Đó là mẹ chúng ta."

Thu Vô Tế lập tức muốn chửi thề, ta không có mẹ, nói bậy gì vậy.

Không đúng... đó là mẹ ngươi sao?

Thu Vô Tế run tay, kiếm lệch đi, suýt chút nữa thì không kịp rẽ lối.
Bình Luận (0)
Comment