Chương 271: Mẹ chồng nàng dâu gặp gỡ (1)
Chương 271: Mẹ chồng nàng dâu gặp gỡ (1)Chương 271: Mẹ chồng nàng dâu gặp gỡ (1)
Cuộc giao chiến của hai vị cường giả đã đến trước mặt, ở cách chỗ Thu Vô Tế không xa.
Thần kiếm hư ảnh đó biến dạng, phạm vi thu hẹp, ngưng thành một đường, Thu Thuỷ Liên Thiên biến thành Cô Vụ Trường Thiên, hà quang chói mắt, cô hồng bay vút, trong đặc hiệu xa hoa, mang theo sát cơ chí mạng.
Thu Vô Tế pháp lực toàn bộ triển khai, cảm thấy mình đánh Viêm Thiên Liệt cũng không tốn sức như vậy.
Đây không phải đơn giản chỉ là chuyện khắc địch.
Đây là giúp mẹ chồng.
Không đúng, ai nói bà ấy là mẹ chồng chứ.
Trong lòng Thu Vô Tế cũng chưa hết kiêu ngạo, kiếm quang sáng chói, mang theo một chùm huyết quang.
Thu Vô Tế lần đầu ở trên đời này lộ ra đại chiêu há lại bình thường, người tiễn vàng kia căn bản ngay cả tránh cũng không tránh được, kêu thảm một tiếng, thân hình bỗng nhiên gấp khúc, thử chui vào hư không.
"Mẹ chồng" đưa tay phải ra, khế nằm nhẹ.
Hư không ngưng kết, không gian phong toả.
"Bịch" Tay trái một chưởng, nặng nề ấn vào bụng dưới của người đó.
Người đó phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng ngã ra đất, đôi mắt oán độc còn nhìn chằm chằm Thu Vô Tế, dường như không ngờ rằng có một nữ nhân vô duyên vô cớ xuất hiện ở bờ biến lại thật sự trở thành bù đòi mạng của hắn.
Mẹ chồng nàng dâu liên thủ, một chiêu chế địch.
"Đây là trùm buôn ma tuý ở Tam Giác Vàng, chạy đến vùng duyên hải đã lâu, vô cùng xảo trá, lần này chuyện của nhà họ vương, vốn tưởng rằng hắn sớm đã bỏ trốn rồi, không biết vì sao lâu như vậy mà vẫn còn ở lại đây..." Nữ chiến sĩ vừa nói, vừa bỏ mũ xuống.
Mẹ của Sở Qua, Ngô Tú Vân.
Đây là một khuôn mặt đã lộ ra vẻ †ang thương, tóc mai hơi trắng, khoé mắt cũng có nếp nhăn, lúc này ánh mắt nhìn Thu Vô Tế như có thâm ý. Rất có phong vị cổ điển khi cởi mũ ra, Thu Vô Tế chớp chớp mắt, nàng từng nhìn thấy kiểu tóc điển hình của người phụ nữ nội trợ đã từng rất thời thượng này...
Khuôn mặt vẫn có thể nhìn ra được vẻ đẹp khi còn trẻ, nét anh tuấn của Sở Qua vẫn là được di truyền... đáng tiếc bà ấy cường đại cũng không thể ngăn được thời gian gặm nhấm.
Năng lực của bà không phải là thời gian.
Sở Qua hai mươi tám rồi, là mẹ của hắn, sớm đã hơn năm mươi tuổi.
Cụ thể là bao nhiêu? Còn hỏi nữa cẩn thận bị đánh.
Dù sao Thu Vô Tế không dám hỏi, khí tràng của mình cũng không biết đi đâu rồi, có chút thận trọng nói: "Người này chưa chết. Có cần thêm một cái không?"
Ngô Tú Vân mỉm cười nói: "Mang về thẩm vấn, bao gồm cả lý do lần này vì sao hắn ở lại đây, chúng tôi hoài nghi vẫn còn con đường khác..."
"À, vậy dì làm đi, tạm biệt. : Thu Vô Tế quay người muốn chạy.
"Đợi chút..." Ngô Tú Vân nói: "Vừa rồi cô cố ý biểu hiện ra không quan tâm cháu, là để cho đối phương cảm thấy cô lãnh khốc vô tình, bắt con tin uy hiếp cô cũng vô dụng, là phương pháp bảo vệ cháu thôi, cũng không phải là thật sự không để ý... thật sự cảm thấy không lừa được, cô sẽ thay đổi sách lược."
Thu Vô Tế cười ngây ngô nói: "Nhớ rồi, nhớ rồi, nhìn ra được."
"Trước đó hình như cháu rất không vui, muốn chém luôn cả cô."
"Không có không có..."
"Thật sự không có? Cô không trách cháu, là hành động của cô quá gây hiểu lâm." Thu Vô Tế chỉ đành nói: "Thật sự không có, cháu không hiểu lầm... đây không phải là giúp cô đánh người xấu sao..."
Ngô Tú Vân gật đầu: 'À đúng rồi, cháu gái à, thân thủ của cháu rất lợi hại, nếu như không có cháu, cô còn không chắc đã bắt được con lươn này... phương pháp này của cháu học của ai vậy?”
Thu Vô Tế tròn mắt, xong rồi, mình biết nói sao đây.
Lúc này hối hận cũng không kịp rồi, chỉ có thể nói: 'À, tự, tự thức tỉnh."
Ngô Tú Vân lại một lần nữa quan sát nàng một lượt, bỗng nhiên nói: "Làm việc ở đâu? Có biên chế không?”
Triển khai... cô là muốn đào góc tường của trợ lý con trai mình sao?
Thu Vô Tế vô cùng xấu hổ nói: "Cháu, cháu đang làm trợ lý cho phòng làm việc của một tác giả, không định làm công chức."
"Phòng làm việc của tác giả?" Ngô Tú Vân mang theo ý cười nói: "Con trai cô cũng là một tác giả! À, đúng rồi, chuyện xong rồi, cô đi thăm con trai."
Thu Vô Tế chậm rãi lùi sau.
Đêm nay có phải là không nhà để về không, phải trốn thôi... đúng rồi mình có thể trực tiếp trở về trong sách...
Chính là dấu vết của con gái trong nhà quá rõ ràng, Sở Qua phải làm sao để che dấu mẹ hắn đây?
Thu Vô Tế đảo mắt, đang muốn kết nối với ánh trăng ở thế giới trong sách, ánh trăng đã không có tung tích rồi.
Sở Qua không chống đỡ được lâu như vậy, dừng lại rồi.