Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 290 - Chương 290: Tất Chân Anh Có Thể Dùng (2)

Chương 290: Tất chân anh có thể dùng (2) Chương 290: Tất chân anh có thể dùng (2)Chương 290: Tất chân anh có thể dùng (2)

"Đúng." Sở Qua nói: "Lúc trước đọc sách để nhận biết thế giới, bây giờ đọc sách để học tập sáng tác, đây là ngay cả góc độ xem cũng không giống nhau, xem nhiều hơn đi, tự sẽ đạt được."

Thu Vô Tế như có điều suy tư gật đầu, tư thế bóp vai biến thành bóp vai thật, cười nói: "Sư phụ vẫn là đáng tin."

Sở Qua thở dài nói: "Chỉ nói chuyện này anh cũng không đáng tin lắm, chí ít không dạy được cụ thể, vẫn phải để em đi xem sách của người nổi tiếng. Nói thực lòng cái này bản thân anh cũng tương đối yếu, ngược lại là em nội tình còn tốt hơn anh nữa, cảm thấy em sau này viết truyện sẽ tốt hơn anh nhiều... anh chỉ là kiếm cơm mà thôi." "Pi, người khác có thể nói anh như vậy, bản thân anh không được nói như vậy, phụ thần của em là kẻ chỉ có thể kiếm cơm ăn thôi sao, em là gì chứ?" Bàn tay đang bóp vai của Thu Vô Tế tăng thêm sức lực nói: "Thật sự muốn nói trò giỏi hơn thây, em cảm thấy thực lực của anh sau này thật sự vượt xa em mới đúng, chí ít hiện giờ anh chơi được không gian tuỳ thân, em không biết."

Sở Qua à một tiếng ní: "Sao lại nghe có chút chua chua nhỉ?"

"Chua gì mà chua?" Thu Vô Tế gân cổ lên nói: "Có bản lxinh thì anh đánh lại em đi, đã nói trước rồi, đợi đến lúc anh đánh lại được em..."

"Thì thành hôn?”

Thu Vô Tế nửa câu này cũng kẹt lại trong cổ họng.

Thực ra lúc trước khi nói đánh lại nàng, ý là chỉ có thể kinh ngạc, ví dụ như hôn, lúc đó thân phận không ngăn cản được, có thể làm thế nào.

Thế nhưng hiện giờ đã tuỳ tiện hôn rồi.

Như vậy... hình như thật sự là chỉ, đánh không lại thì có thể làm chuyện tiến thêm một bước nữa...

Gò má Thu Vô Tế bắt đầu có chút nóng, cưỡng ép nói: "Dù sao cũng không biết phải đến ngày tháng năm nào anh mới có thể đánh lại bản toạ, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Gõ chữ của anh đi."

Sở Qua lại bỗng nhiên nói: "Pháp môn sử dụng không gian đó, là như vậy..."

Bàn tay bóp vai của Thu Vô Tế dừng lại, sửng sốt lắng nghe Sở Qua chậm dãi giảng giải khiếu quyết vận dụng không gian. Không gian vỗn dĩ người bình thường không thể nào cảm nhận được đó, dường như bắt đầu có thể phân tích được, giống như từng lớp thuỷ tỉnh.

Đối với Thu Vô Tế chỉ cần biết một chút nội dung quan trọng, là có thể phá giới có thể thuấn di có thể loé hiện mà nói, càng giống như mở ra cánh cửa lớn của một thế giới mới, mang theo giải đáp của không ít vấn đề nan giải trước kia.

"Anh... Thu Vô Tế có chút chật vật nói: "Anh thật sự đem bí thuật độc môn của mẹ anh dạy cho em sao?”

"Hử? Cái này còn có gì mà độc môn với không độc môn... là em hiện giờ gân cổ lên nói anh không chịu cho em nhét đồ của em vào, bằng không anh tuỳ tiện thêm một dòng viết: Thu Vô Tế bế quan nghiên cứu không gian, đạt được thành tựu, lập tức em cái gì cũng biết rồi, quay vê dạy anh là được." Sở Qua cười nói: "Bây giờ không cho em nhét, chúng ta truyền thụ, cũng không có vấn đề gì đúng không?"

Thu Vô Tế sửng sốt nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Qua, thấp giọng nói: "Này, như vậy anh càng khó đánh lại em."

Sở Qua vươn tay ra nắm lấy bàn tay của nàng đang đặt trên vai mình nói: "Cái đó không quan trọng, em cần cái này, cái này mới quan trọng."

Thu Vô Tế lặng yên mấy giây, ánh mắt lấp lánh, bỗng nhiên vặn đầu Sở Qua sang, mạnh mẽ hôn xuống.

Sở Qua trợn tròn mắt: "Ư ư ư. "

Thu Vô Tế tâm mãn ý nguyện đứng thẳng, hừ hừ nói: "Tiểu Qua Tử trung thành đáng khen, bản toạ thưởng cho ngươi."

Sở Qua dở khóc dở cười, cố gắng đưa tay ra kéo nàng vào lòng. Nhưng không thành công, Thu Vô Tế đã một bước loé hiện ra xa, cười hi hi nói: "Xem anh có hối hận không."

Sở Qua trợn mắt, không nói gì.

Thu Vô Tế lại bước đến phía trước, như chuồn chuồn lướt nước hôn nhẹ lên gò má hắn một cái, ôn nhu nói: "Em sắp cực hạn rồi, nên trở về thế giới trong sách rồi, tối nay anh..."

Nàng ngừng lại, có chút khó mà mở miệng nói: "Muốn dùng thất chân của emn, thì, thì cứ dùng đi... em cho phép..."

"Hả?" Sở Qua trợn tròn mắt, Thu Vô Tế đã trở vê phòng rồi.

" Thu Vô Tết Em đang nghĩ cái quỷ gì đó!" Sở Qua tức giận đuổi theo, Thu Vô Tế đã không thấy đâu nữa rồi.

Quần áo vẫn ở trong chăn, chỉ có một đôi tất là cố ý để lộ ra ngoài, giống như đang nói, đây là ở trên người lúc nấy, vẫn còn mùi.

Sở Qua chỉ muốn nhảy vào trong sách để lôi nàng ra.

Anh muốn là cái này sao 2 ? ?
Bình Luận (0)
Comment