Chương 292: Cố nhân cuối cùng (2)
Chương 292: Cố nhân cuối cùng (2)Chương 292: Cố nhân cuối cùng (2)
Lúc này Sở Qua cũng thể hội được dụng ý Thu Vô Tế dạy mình Kim Chung Tráo, đó thật sự không phải là bởi vì nàng đánh tương đối sảng khoái, mà là thể chất tự thân và phòng hộ vào lúc nào cũng là nên móng quan trọng, đặt ở mọi nơi mọi lúc, đều là thông hành.
Sở Qua cảm thấy thực lực hiện tại cảu mình thật sự không kém... nói không chừng chính diện đánh với Thiết Châm cũng có thể đánh được, đáng tiếc ở tình huống bình thường, Nam Giang sẽ không có cơ hội cho hắn phát huy như vậy.
Sinh hoạt của quy luật, gõ chữ và rèn luyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Mấy ngày sau, Nguyệt Ảnh hoàn thành nhiệm vụ thực tập, chuẩn bị trở về Bắc Kinh chuyển chính thức.
Trước khi về Bắc Kinh lại đi tìm Sở Qua một chuyến: "Hạt cát biển đó dùng xong chưa, tôi phải về Bắc Kinh báo cáo công tác rồi. Nếu như hiện giờ thuận tiện là tốt nhất, muốn kéo dài hơn cũng được, đến lúc đó tôi lại đến một chuyến..."
Sở Qua rất là hào phóng trực tiếp đưa hạt cát biển cho cô: "Dùng xong rồi, không cần vất vả chạy tới chạy lui."
Nguyệt Ảnh ngược lại bị sự sảng khoái của hắn làm cho kinh ngạc: "Mấy ngày trước còn nói không đủ dùng..."
Sở Qua thở dài.
Không bị thời gian nói chuyện yêu đương ảnh hưởng đến tu hành mà, mấy ngày qua rảnh rỗi nên luyện công, luyện tới luyện lui phát hiện hạt cát biển này dân không còn tác dụng nữa rồi hoá ra chỉ là bổ trợ bản thân có thể chuẩn xác nắm vững đến thưc hải cụ thể, hiện giờ cho dù đứng ở trong quá trình mà nói như vậy, lúc nào muốn nội thị thức hải cũng có thể nội thị ngay lúc đó, hạt cát biển đó thật sự chẳng qua chỉ là một hạt cát.
Thời gian dài thì giá trị không bằng ngọc trai mà mình và Thu Vô Tế lấy được dưới đáy biển, linh khí dồi dào, trợ giúp rất nhiều cho tu luyện, chí ít cho đến giờ vân không cảm thấy linh khí không đủ nhìn, vẫn là rất có trợ giúp...
Quả nhiên một gia tộc nhỏ của Nam Giang có thể có bảo vật thật sự gì chứ, nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chỉ là tương đối đặc biệt đối với tinh thân mà thôi, thật sự là bảo vật cường đại gì đó cũng không đến lượt nhà họ Vương cất giữ nhiều năm như vậy.
Không biết sau khi Trương Kỳ Nhân rời đi tâm mắt có mở rộng ra chút nào không, khổ sở tranh cướp với người ta cái thứ này...
Sở Qua trả hạt cát biển, liền hỏi: "Đồ vật có phương hướng giống như hạt cát biển này, cấp bậc cao hơn, không biết tôi có thể tìm các cô mượn dùng không..."
Nguyệt Ảnh nói: "Cái này tôi không biết, có thể giúp anh hỏi bên nghiên cứu vật chất bên đó, làm báo cáo xin phép không biết có được không..."
"Ờ, cái đó.." Sở Qua ho khan nói: "Tôi biết rồi."
Nguyệt Ảnh nhận lấy cát biển, cuối cùng nhìn căn phòng và cánh cửa đối diện, thấp giọng nói: "Tôi đi đây."
Sở Qua nói: "Không phải, đây là buổi tối, tôi không nhớ buổi tối có chuyến bay đến Bắc Kinh"
"không, chuyến bay sáng sớm mai." Nguyệt Ảnh cười nói: "Buổi tối tôi định đến hộp đêm Thần Tích ngồi chút, không mời anh đâu, tránh cho chị Thu ghen."
"Cũng không đến mức đó... Thu Thu cũng ghen tuông ngút trời đấy, thực ra không khoa trương như vậy." Sở Qua nói: "Nói đến hộp đêm Thần Tích, hiện giờ Trương Tiếu Nhân đang quản sao?"
"Ừm”" Trong mắt Nguyệt Ảnh có chút ác khí: "Trước kia anh ta... cũng ức hiếp tôi."
Sở Qua nói: "Tôi cảm thấy tôi nên đi cùng cô một chuyến."
"Hả?" Nguyệt Ảnh ngạc nhiên nhìn hắn.
Sở Qua cười nói: "Tôi có dự cảm, cô đi chuyến này đoán chừng muốn đánh nhau."
Nguyệt Ảnh lộ ra nụ cười: "Sao tôi lại cảm thấy là anh có chút ngứa tay nhỉ?" Sở Qua ho khan nói: "Dù sao tôi cũng không có chút cảm tình nào với Trương Tiếu Nhân, đánh hay không là chuyện khác, chỉ cần không chọc đến chúng ta, ai thích đánh thì đánh."
"Mặc kệ có đánh hay không... tôi cũng nên mời anh uống một ly, chỉ cân chị Thu không để ý." Nguyệt Ảnh lặng lẽ đi về phía thang máy, quay đầu nhìn hành lang ngoài cửa xổ, ở chỗ xa có ráng chiều loé lên.
Sở Qua đi ra, nhìn thấy ánh mắt có chút trống rỗng của cô, ở dưới ráng chiều loé hiện, mơ hồ không rõ.
Nguyệt Ảnh thấp giọng nói: "Đây rất có thể là đêm cuối cùng của tôi ở Nam Giang rồi, sau này nếu có trở lại, chỉ là khách qua đường đến làm nhiệm vụ. Còn anh... là cố nhân duy nhất của tôi ở thành phố này." Thu Vô Tế không phải là người Nam Giang, không tính, Sở Qua quả thực là cố nhân duy nhất của cô ở Nam Giang.
Chỉ có điều trong lòng Sở Qua có chút thở dài.
Nguyệt Ảnh cũng biết Sở Qua đang thở dài điều gì...
Một người khác chẳng qua là kẻ thù.