Chương 293: Hắc quyền khởi động (1)
Chương 293: Hắc quyền khởi động (1)Chương 293: Hắc quyền khởi động (1)
Lại đến hộp đêm Thần Tích, Sở Qua phát hiện ra cánh cửa này đã được trùng tu rồi.
Lúc trước đến đây, cửa bị phá hỏng, đèn màu cũng có chút khuyết thiếu, Thân Tích nhìn giống như thân tích. Có thể lý giải, trọng tâm làm ăn của nơi này không phải là mặt hướng đại chúng, không cần phải dùng chiêu bài để hấp dẫn nhiều người tới, khiêm tốn mới là vương đạo.
Trước kia khi Trương Tiếu Nhân phụ trách, bản thân hắn cũng làm như vậy, Trương Kỳ Nhân sau khi tiếp quản cũng không nghĩ đến việc tu sửa.
Nhưng mà lần này đến đây, lại nhìn thấy cánh cửa vàng song lộng lẫy, từ xa nhìn thấy giống như lưu quang tràn ngập, nhân viên lễ tân nữ mặc sườn xám đứng ở ngoài cửa tươi cười đón khách, bất kỳ ai cũng cảm thấy nơi này tương đối có cấp bậc.
"Không giả vờ nữa sao?" Sở Qua tự nói: "Quá phách lối rồi, lẽ nào nói ở đây đã hoàn toàn hoàn lương rồi, đổi thành tính chất mở cửa đón khách rồi sao?"
Nguyệt Ảnh mặt không biểu tình, trực tiếp đi vào.
Bên trong ngược lại không có thay đổi nhiều, vẫn là kiểu phòng khiêu vũ rất cổ điển, lúc này bên trong đang mở một khúc nhạc du dương, những đôi nam nữ đang khiêu vũ ở rong sàn nhảy.
Thời gian vẫn còn sớm, mọi người đều rất đứng dắn, không nhìn thấy kiểu mập mờ quần ma loạn vũ ngày hôm đó, chứ đừng nói là biểu diễn đặc biệt trận nửa đêm đó... Tâm tình có chút căng của Nguyệt Ảnh cũng hoà hoãn lại, tìm phục vụ yêu cầu bàn lớn, ngồi đối diện với Sở Qua.
Chỗ ngồi cũng không phải là chỗ ngồi tình nhân giống hôm đó cùng Thu Vô Tế đến, mặt đối mặt, quang minh lỗi lạc.
Bản thân Sở Qua cũng cảm thấy rất thoải mái, cùng bạn bè ra ngoài ngồi chút nên như vậy, cũng không biết cùng Thu Vô Tế ra ngoài sao lại luôn trở thành chuyện ám muội... có lẽ ám muội chỉ là bởi vì trong lòng ư?
Giá đồ uống vẫn rất cao, Sở Qua theo thường lệ gọi hai chai bia và một đĩa lạc, cũng mặc kệ phục vụ nhìn thế nào, thích nhìn thế nào thì nhìn.
Về lý thì Nguyệt Ảnh mời khách...
Nhưng thiếu nữ nhìn giá cả, hôm nay mắt vẫn còn vòng vòng chưa lấy lại tinh thân, đáng tiếc cô lăn lộn ở dưới đất mấy tháng rồi, đồ ở bên trên cũng không đụng vào... không có tiền.
Cho rằng chính thức làm việc có thể mời cố nhân uóng hai chai, sớm biết thì không đến đây rồi, quán ven đường tốt hơn nhiều...
Sở Qua cầm chai lên, rót đầy cho Nguyệt Ảnh và mình, cầm ly lên cụng một cái, cười nói: "Đã là cố nhân, vậy thì xin dùng ly này, tiễn cô cáo biệt Nam Giang."
Nguyệt Ảnh lấy lại tinh thần, có chút căng thẳng vặn nắp bình rượu thoạt nhìn có giá trị liên thành kia, thấp giọng nói: "Cảm ơn"
Hai người tự mình uống, Sở Qua nói: "Nhìn dáng vẻ này, hộp đêm Thần Tích dường như đã chuyển chính tẩy trắng rồi, cô chắc là cũng không có tiếc nuối gì nữa rồi. Từ đây xua tan đi, hồi sinh một lần nữa, ở trong mắt của người viết sách chúng tôi gọi là một vòng tròn, HE."
Nguyệt Ảnh hỏi: "Cái gì là HE?"
"Happy -endg”
"Có lẽ vậy." Nguyệt Ảnh mỉm cười: "Tôi cũng không có chấp nhất đặc biệt gì đối với những chuyện khác, cũng không muốn tìm hiểu chuyện trước kia của nhà họ Trương, nếu như những thứ hại người đó thật sự có thể dừng lại từ đây, vậy rất tốt."
Sở Qua tự đáy lòng nói: "Cô quá lương thiện rồi. Tương đối mà nói, đội ngũ hiện giờ rất có thể quả thực là nơi thích hợp nhất với cô."
Nguyệt Ảnh vội nâng chén: "Cảm ơn anh Sở và chị Thu chiếu cố."
Hai người uống thêm một ly nữ, Sở Qua ngược lại cảm thấy nếu như đến đây không có chuyện gì đặc biệt, vậy thực ra mình cũng có thể đi rồi, ngồi với Nguyệt Ảnh quá lâu cũng không hay lắm, suy cho cùng trai đơn gái chiếc cũng nên tránh hiềm nghi, hơn nữa cũng không có nhiều lời để nói với nhau...
Có vài lời càng là mọi người đều nên né tránh không nói, điều có thể nói càng ít, thực ra có chút xấu hổ.
Sở Qua vừa uống rượu, đôi mắt nhìn xung quanh, trong lòng suy nghĩ làm sao mới có thể vừa đến đã đi mà vẫn có lễ độ... kết quả lại nhìn thấy người quen.
Ở bàn kế bên, Chu Manh Manh đang nói chuyện với một tiểu soái ca.
Sở Qua khẩn trương đứng lên, trước kia sao lại không nhìn thấy cô ấy ở đây... cái này nếu như để Chu Manh Manh cáo trạng, vậy thì nhảy xuống sông Nam Giang cũng không rửa sạch được. Nguyệt Ảnh thấy kỳ quái hỏi: "Sao vậy?”
"Không, không, nhìn thấy một người quen..."
Nguyệt Ảnh theo ánh mắt nhìn sang, như có suy nghĩ, rất hiểu chuyện nói: "Bạn gái cũ của anh à? Yên tâm tôi sẽ không nói với chị Thu đâu."