Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 295 - Chương 295: Huỷ Diệt (1)

Chương 295: Huỷ diệt (1) Chương 295: Huỷ diệt (1)Chương 295: Huỷ diệt (1)

Nửa đêm

Chu Manh Manh rất muốn khóc.

Trong đầu chắc hẳn là cho rằng, Sở Qua có dị năng dẫn theo một cô gái nhỏ có dị năng đến đây, chỉ có thể là đến vì Hắc Quyền, không hề nghĩ tới trong tay Sở Qua lại không có thẻ hội viện, cũng không có thư mời, thậm chí cũng không phải là người thi đấu.

Bọn họ thậm chí không biết hôm nay có Hắc Quyền.

Kết quả đôi tình nhân cô mỗi người có một tấm thẻ, vừa hay mỗi người có thể dẫn theo một tuỳ tùng, đành phải chửi thầm dẫn Sở Qua và Nguyệt Ảnh đi vào.

Cảm thấy mình giống như bồ tát sống tặng đến cửa.

Ngược lại là người chồng đã chia tay hai năm Tần Chí Kiên của cô vân luôn vui vẻ, có chút hăng hái dẫn Sở Qua đi vào trận đấu, dường như cảm thấy rất thú vị.

Sở Qua và Nguyệt Ảnh thầm trao đổi phán đoán...

Tần Chí Kiên này căn bản có thể khẳng định là không có dị năng, chỉ là một người bình thường - cũng tính là khiến cho Sở Qua không còn hoài nghỉ nữa, thế nào nhìn thấy toàn người dị năng, thật không dễ gì mới thật sự có người bình thường.

Nhưng mà một người bình thường như vậy đối diện với cuộc thi đấu Hắc Quyền máu tanh tàn khốc, lại hoặc là lúc này rõ ràng dẫn theo người đến quấy rối, nhưng còn thản nhiên bình tĩnh hơn người dị năng bọn họ, một chút lo sợ sau này có thể bị trả thù cũng không sợ, mơ hồ lại còn có hứng thú.

Cũng đúng... khách đến xem lúc trước, há chẳng phải đều là như vậy, ẩn giấu sự điên cuồng trong xương cốt... hẳn cũng chỉ là một trong số đó.

Vẫn là Chu Manh Manh bình thường hơn một chút, vẫn luôn thì thầm với Sở Qua: "Nếu các anh muốn làm loạn, nhất định phải cách xa chúng tôi."

Sau đó lại nhìn thấy Sở Qua không biết móc từ đâu ra một chiếc mặt nạ hồ lô oa.

Nguyệt Ảnh cũng tuỳ thân móc ra một chiếc mặt nạ mặt quỷ.

Chu Manh Manh nói: "Người khác ra cửa đeo khẩu trang, hai người ra cửa đeo mặt nạ à?”

Sở Qua và Nguyệt Ảnh nhìn nhau, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười.

Không gian tuỳ thân vừa luyện xong, thứ đầu tiên mang theo đương nhiên là mặt nạ rồi, lúc nào cần thì có luôn, kết quả lập tức dùng đến. Mà Nguyệt Ảnh cái đó e là trường kỳ mang theo bên người... một cô gái không có cảm giác an toàn.

"Đinh!" Thang máy đã đến lòng đất.

Đập vào mặt là tiếng động lớn.

Nguyệt Ảnh dưới lớp mặt nạ híp mắt lại.

Bọn họ là cố ý đợi muộn mộ chút mới đến, chính là không muốn có quá nhiều người chen chúc trong thang máy.

Kết quả chính là, vừa đi vào đã thấy cảnh tượng quen thuộc, người đông nghìn nghịt, điên cuông gào thét, thần sắc dữ tợn, một đám mãnh thú diên cuồng dưới lòng đất của Nam Giang hoa lệ.

Trên lôi đài đã có hai người đang đứng, điểm tâm khai vị, chỉ là những tay quyền anh bình thường.

Nguyệt Ảnh yên tĩnh đứng ở bên lối đi, dường như nhìn thấy bản thân đã từng trải qua, từ đây vòng qua, đi vào "thông dạo tuyển thủ", chậm rãi đứng ở trên lôi đài.

Thực ra Nguyệt Ảnh không hận lôi đài - đây vân là nguồn thu nhập trước kia của cô, cho dù rất nguy hiểm.

Thứ cô hận là từ đây dẫn đến toàn bộ hoàn cảnh, biến người thành thú, biến người nhã nhặn thanh tú nguyên bản thành ma quỷ máu lạnh vô tình, máu tươi và cái chết ở nơi như vậy dường như trở nên rất bình thường.

Nhìn khuôn mặt dữ tợn xung quanh, đây là thứ không nên tôn tại, nơi bóp méo quy tắc hiện thực.

Sở Qua đang gửi tin nhắn cho Lâm Vũ Dương: "Hắc Quyền mở rồi, cậu có sắp xếp gì không?"

Lâm Vũ Dương vừa kinh ngạc vừa buồn cười nói: "Thật sự, thị dân nhiệt tình, hôm nào lão tử làm lãnh đạo, nhất định sẽ phát cho cậu một bó hoa thật lớn."

"Đâu ra lắm lời như vậy chứ..."

"Tôi đã chỉnh đội chuẩn bị bao vây rồi"

"Có cần tôi làm gì không?"

"Bây giờ vấn đề lớn nhất chính là, bên đó chắc hẳn là có lối đi khác, thi thông đến phòng ốc nào ở gần đó, chúng tôi không biết cụ thể là ở đâu. Một khi chúng tôi bao vây hộp đêm, Trương Tiếu Nhân chắc chắn sẽ từ thông đạo đó chạy trốn, chỉ cần không bắt giữ được hắn tại chỗ, đến lúc đó hắn lại đút lót trên dưới tìm người chịu thay, tôi sợ vẫn không việc gì."

Sở Qua nói: "Thực ra hắn mới khai trương, lập tức xách vào tù, cho dù tại chỗ bắt được chứng cứ xác thực dường như cũng không ngôồi bao lâu."

Lâm Vũ Dương: "Huynh đệ, cậu nên hiểu rõ một chuyện... trách nhiệm của chúng tôi nên làm là khiến những thứ này không xuất hiện, chứ không phải là câu cá đợi người làm sâu bao nhiêu, để người ta phải chịu tội danh nặng."

"Tư tưởng cảnh giới này, chắc cậu là a Sir, tôi chỉ là thị dân nhiệt tình."

"Cho nên đao thương bất nhập Thiết Đầu Oa thật sự có thể giúp được sao?"

Sở Qua quay đầu nhìn Nguyệt Ảnh, ánh mắt của Nguyệt Ảnh dừng lại ở trên khán đài tâng hai, ở đó là một cánh cửa kính, sau tấm cửa kính, Nguyệt Ảnh biết gian nào có người cô muốn tìm, cũng biết đi từ đâu.

Sở Qua cười một cái, trả lời: "Có thể."
Bình Luận (0)
Comment