Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 303 - Chương 303: Hi Vọng Cải Biên Bản Quyền (1)

Chương 303: Hi vọng cải biên bản quyền (1) Chương 303: Hi vọng cải biên bản quyền (1)Chương 303: Hi vọng cải biên bản quyền (1)

Lúc ngọn lửa nhỏ đang không biết làm thế nào mới tốt, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, cảm thấy có người đến rồi.

Thần niệm của hắn vẫn rất sắc bén, chung quy là một nguyên thần.

Ngọn lửa nhỏ tháo chạy, nấp ở thường ống nước trên sân thượng, lén lút quan sát người đến.

Một thanh niên mang theo nụ cười lười biếng đứng ở trước mặt, sau người là một nam tử trung niên thần sắc lạnh lùng nghiêm túc.

Rõ ràng thời tiết vẫn còn rất nóng, người đi đường còn có rất nhiều người mặc quần áo ngắn, hai người này lại có chút kỳ quái, thanh niên mặc một thân đường trang, trung niên mặc một bộ tây trang màu đen nếu như bảo nhận biết hai người đi đường này thông qua y phục, quá nửa sẽ cảm thấy y phục của hai người này thay đổi cho nhau thì thích hợp hơn một chút?

Viêm Thiên Liệt lại không nhìn ra được điểm này, ngược lại cảm thấy hai người này cũng rất có khí chất, đặc biệt là... cũng có chút tỉnh thân ba động, là tu sĩ của thế giới này?

Lại thấy thanh niên đường trang đi đến bên lan can, chống tay vào lan can nhìn về thành phố phía xa, ung dung nói: "Nhiều người như vậy thua ở Nam Giang, ông còn chạy đến Nam Giang, thật đúng là bệnh thần kinh."

Trung niên tây trang thần sắc nghiêm túc đứng ở bên cạnh hắn, cùng nhau quan sát cảnh sắc của thành phố, nhìn một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Chung Dật cậu một ngày đến tối không có chuyện gì mà lăn lộn ở Nam Giang, không cần nói với tôi chỉ là để chơi nhé."

Nếu như Sở Qua ở đâyu, liền có thể nhận ra, thanh niên đường trang chính là Chung Dật.

Nghe đối phương nói như vậy, Chung Dật mỉm cười nói: "Tôi và ông cuối cũng vẫn không giống nhau."

Trung niên tây trang đen cười lạnh nói: "Có gì không giống chứ? Lẽ nào cậu không phải là hoài nghi nguồn gốc linh khí của Nam Giang, mới ở đây không đi, khai quật manh mối?"

"Đúng thì đúng, tôi chỉ là muốn tìm kiếm chân tướng, theo đuổi kết quả." Chung Dật ung dung nói: "Mà Đỗ Liên Phong ông là vì cái gì?"

Người trung niên được gọi là Đỗ Liên Phong khế cười lạnh nói: "Đây chính là thiết kế khắp nơi của cậu, nguyên nhân huỷ diệt tổ ngũ hành của tôi?"

Chung Dật nói: "Không phủ nhận lúc đó tôi và Trương Kỳ Nhân hợp tác xử nhà họ Vương, quả thực là có ý nhắm vào đám người Thiết Châm, thế nhưng rõ ràng không phải nguyên nhân chính..."

Đỗ Liên Phong cười lạnh nói: "Đó là cái gì? Thật sự vì tấn công nhà họ Vương phạm tội hay sao?"

"Vì cái gì không phải chứ?" Chung Dật cũng bắt đầu cười lạnh nói: "Sở dĩ không phải nhắm vào tổ ngũ hành của Thiết Châm bọn họ, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bọn họ không xứng khiến tôi phải cố ý thiết kế."

"Cậu." Đỗ Liên Phong siết chặt nắm đấm.

Chung Dật lười để ý, thản nhiên nói: "Ông phái tổ ngũ hành đến Nam Giang, thu thập đều là cái gì mà xuyên tường thiệp thuỷ, ẩn nấp thăm dò khắp nơi, biết có manh mối của bảo bối là lao vào như ruồi nhìn thấy phân chó. Thật sự là để tìm kiếm nguồn gốc dị năng sao, hay là vì để tìm bảo bối cho mình dùng, tỏng lòng ông tự biết."

"Chẳng lẽ cậu không vậy?" Đỗ Liên Phong cười lạnh nói: 'Chuyện nào không có bóng dáng của cậu? Phá chuyện của nhà họ Vương cũng có thể dẫn xuất quốc an, dẫn đến tiếp sau đó Nguyễn Tiền bọn họ thua trận, không phải là cậu lén báo cáo thì còn có thể là ai?"

"Không sai, tôi lén báo cáo là để bọn họ chết, chứ không phải là tôi muốn." Chung Dật thản nhiên nói: "Đây chính là khác biệt"

Đỗ Liên Phong trầm mặc một lát, chậm rãi nói: 'Ý của cậu là, chỉ cần không làm những chuyện bừa bãi lộn xộn đó, chỉ là tìm kiếm chân tướng, cậu không quản?"

Chung Dật nói: "Các ông không phạm tội, vì sao tôi phải quản? Tôi cũng không phải cảnh sát, còn tìm hiểu tiền án của các ông hay sao?"

Đỗ Liên Phong cười nói: 'Cậu cũng gấp rồi."

Chung Dật sửng sốt, lại không phản bác.

Đỗ Liên Phong cười lạnh nói: "Hôm nay có thể nói là linh khí khôi phục, đột ngột lại dày đặc hơn một chút, tôi thậm chí có thể cảm nhận được linh khí này rất có thể là tán dật ra từ Nam Giang. Cậu trường kỳ quan sát ở đây, lại một cái rắm cũng không quan sát được!"

Viêm Thiên Liệt nghe đến đây, thâm nghĩ các ngươi quản cái linh khí ngay cả ta đánh rắm cũng không bằng này mà gọi là dày đặc hơn nhiều sao? Các ngươi trước kia đều sống trong hầm phân sao?

Lại nghe thấy Chung Dật chậm rãi nói: "Tôi quan sát không được, vậy thì thế nào? Tôi từ trước đến nay đều không đem chuyện này coi thành chân tướng có thể làm rõ trong vòng mấy năm."

Đỗ Liên Phong cười lạnh nói: "Vậy đương nhiên, cậu sẽ không đau, cũng có nghĩa là thân thể của cậu tất cả tổ chức đều có thể ngừng hoạt động... cậu cũng sẽ không già, có thời gian vô tận."

Trong mắt Chung Dật lại có chút buồn bã, thấp giọng nói: "Vậy cũng chưa chắc"

Thanh âm nhỏ như muỗi bay, Đỗ Liên Phòng không nghe thấy, Viêm Thiên Liệt lại nghe thấy rồi, trong lòng thâm nghĩ hình như bắt đầu có ý tứ rồi...
Bình Luận (0)
Comment