Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 302 - Chương 302: Ngọn Lửa Nhỏ Vô Gia Cư (2)

Chương 302: Ngọn lửa nhỏ vô gia cư (2) Chương 302: Ngọn lửa nhỏ vô gia cư (2)Chương 302: Ngọn lửa nhỏ vô gia cư (2)

Hai người đều là người thông suốt, liền không xoắn xuýt nữa. Sở Qua cười nói: "Nói đến thể nghiệm lần này, không phải là không có lợi, anh cảm thấy em khống chế càng kiên định hơn rồi."

Thu Vô Tế rất hứng thú nói: "Nghĩa là gì?"

"Tuy rằng không làm được cảm giác sở hữu giống như không gian tuỳ thân, luôn cảm thấy quền hạn rõ ràng hơn rất nhiều... hoặc là nói, cảm giác luân phiên mãnh liệt hơn rất nhiều?" Sở Qua mỉm cười nói: "Em xem."

Thu Vô Tế mở to mắt nhìn trong tay hắn xuất hiện một cây cỏ.

"Huỳnh Nguyệt Thảo." Thu Vô Tế vừa kinh sợ vừa vui mừng: "Đây là em hái ở sau núi sao?"

"Đúng vậy, là ở trên đình đài bên ngoài mật thất em bế quan, tiện tay hái." Sở Qua chớp mắt nói tiếp: "Anh có thể từ trong này lấy được đồ ra, Thu Thu."

Bởi vì khống chế mạnh hơn.

Hay là bởi vì thế giới chân thật hơn?

Hai người rất khó phán đoán được nguyên nhân cụ thể, có lẽ là cả hai...

Thế nhưng kinh hỉ lúc này đủ để khiến người ta quên phân tích những nguyên nhân này, Sở Qua có thể từ thế giới Tiên Đạo lấy đồ ra! Điều này có nghĩa là gì?

"Chỉ có thể lấy cỏ sao? Còn có thể lấy chút đồ khác không?" Thu Vô Tế kinh hỉ đan xen hỏi: "Lạc Hà Vân Gấm Thu Thuỷ Nghê Thường cảu em, Thu Thuỷ Ngưng Bích Kiếm của em..." Sở Qua :"... không được."

Mẹ ơi mới phát hiện lão tử lúc trước vì chạy số lượng chữ nên mới đặt tên pháp bảo của em dài quá mức.

Thu Vô Tế: "Hư..."

Sở Qua an ủi nói: "Hiện giờ chỉ có thể một vài thứ rất nhẹ, chúng ta có thể sàng lọc một chút xem cái nào cần hơn, luyện đan gì đó, có thể dựa vào linh khí của ngọc trai lúc trước cũng có ý nghĩa hơn nhiều, đối với phân thân tu hành của em cũng rất có hiệu quả, không phải sao? Đợi sau này anh tu hành cao hơn, thế giới chân thực hơn, nói không chừng anh đem Vân Tế Sơn dọn tới đây cũng được ý..."

Thu Vô Tế ánh mắt lấp lánh.

Không cần dời Vân Tế Sơn ra đây, đem chân thân của ta đến đây là được rồi... Ý thức vô hạn, có thể xuyên qua, nhục thân có hạn, thật không ra được. Trừ phi nguyên thần rời thể, để lại một nhục thân trống rỗng ở đó... cảm thấy cũng không cần thiết gì.

Đáng tiếc nhiêu lần phân hồn như vậy đến đến về về, nếu như có một ngày có thể tuỳ ý ra vào, vậy thì tốt quá.

Cho dù là hiện giờ, quả thực cũng có thể lựa chọn một vài tài liệu thích hợp ra để luyện đan, hoặc là chế tác một vài pháp y... mỗi lần chiến đấu y phục của hắn đều rách tươm...

Hai thế giới một khi thật sự kết nối, chuyện có thể làm được quá nhiều, nhiều đến mức Thu Vô Tế nhất thời cũng không hiểu rõ có bao nhiêu lợi ích.

Đây là sự khủng bố của việc xuyên qua, tuyệt đối có thể tượng trưng cho việc Sở Qua bắt đầu tu hành sải bước về phía trước.

Nhưng thấy Sở Qua ước lượng Huỳnh Nguyệt Thảo xuất thần nhìn một hồi, lẩm bẩm nói: "Ngoài ra anh cũng ý thực được một chuyện... mối liên hệ tồn tại của hai thế giới ngày càng mật thiết, em có thể ra ngoài, không loại trừ những nhân vật ngưu bức khác cũng có thể ra, anh muốn gia cố lại, để phòng ngừa bất trắc..."

Nói xong liền mở văn bản ra, bổ sung thêm một câu phía sau đoạn Thu Vô Tế xuyên qua: "Thu Vô Tế tuy rằng không phi thăng, thế nhưng nhiều lần thử nghiệm, đã cảm nhận được sự tôn tại của chư thiên vạn giới, có khả năng xuyên qua. Những người khác chưa từng thử độ kiếp, ngược lại bởi vì không gian rung động mà Thu Vô Tế tạo thành, dẫn đến càng bị phong bế chặt hơn, cho dù trước kia mơ hồ cảm nhận được cánh cửa vạn giới, hôm nay cũng mất đi cảm nhận."

Thu Vô Tế thần sắc quái dị nhìn, cảm thấy phụ thần này thật sự là cẩu.

Cũng không biết là lo lắng người khác ra ngoài sẽ phá hoại thế giới tường hoà này, hay là một loại dục vọng chiếm hữu, thế giới này là của ta, các ngươi đừng mơ lăn lộn vào.

Ở dưới dục vọng chiếm hữu này, hắn lại bắt đầu nguyện ý để mình giãy giụa.

Thu Vô Tế nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Sở Qua, không biết đánh giá như thế nào về loại mâu thuẫn này... có lẽ con người đều rất phức tạp, trong lòng Sở Qua chưa từng không có có ý niệm mặc sức sửa đổi, mặc sức chiếm hữu nàng, thế nhưng cuối cũng vẫn từ bỏ?

Nàng thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Vết thương của anh còn chưa rõ sao, nghỉ ngơi trước đi, có vấn đề gì, ngày mai chúng ta lại thảo luận."

Ở đỉnh của một toà cao ốc, có một ngọn lửa nhỏ ước chừng bàn tay ngồi ở mép toà nhà, thế giới xa lạ này khiến nó vô cùng mê mang.

Những thứ này đều là cái gì và cái gì vậy?

Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu... nhìn cái gì cũng cảm thấy xa lạ.

Đây coi như xong rồi, ngay cả linh khí cũng không giống với của mình trước kia... trước kia cảm thấy nơi này là thiên giới, linh khí sẽ dày đặc dồi dào, bản thân muốn trị thương khôi phục sẽ trở nên rất đơn giản, kết quả đây là thế nào? Linh khí mỏng manh đến mức không cả bằng mình đánh rằm? Khắp nơi đều là xi măng cốt thép ngay cả bụi cỏ là thiên tài địa bảo cũng bị khí thải làm ô nhiễm?

Muốn khôi phục lại cảnh giới đỉnh cao không biết đến ngày tháng năm nào, ngọn lửa nhỏ cũng sắp tan rồi.

Có phải là ra ngoài quá gấp gáp, chưa chuẩn bị ổn thoả... dù sao bây giờ đã từng ra ngoài được một lần, thì có thể ra lần thứ hai, có phải là nên quay về dưỡng thương tốt rồi mới nói không?

Viêm Thiên Liệt thở dài, thử quay trở về. Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củ, đi ra quá gấp quả thực không cần thiết.

Kết quả ý niệm vừa động, lại phát hiện không trở về được.

Lúc trước rõ ràng còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của thế giới ban đầu, mới một lúc mà bỗng nhiên không cảm nhận được nữa, giống như một khe cửa nhỏ không dễ gì mới cạy mở ra được,

lại bị chủ nhà một lần nữa đóng chặt lại. Ngọn lửa nhỏ ngây ra như phỗng. Thiên đạo, ngươi chơi ta?
Bình Luận (0)
Comment