Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 305 - Chương 305: Nơi Che Mưa Chắn Gió (1)

Chương 305: Nơi che mưa chắn gió (1) Chương 305: Nơi che mưa chắn gió (1)Chương 305: Nơi che mưa chắn gió (1)

"Thời đại này các anh đều rất để ý cái đó to nhỏ sao?" Thu Vô Tế rất hiếu kỳ hỏi: "Em thấy trên mạng bọn họ nói chuyện, cũng là vô cùng sôi nổi, :

Sở Qua cũng kỳ quái hỏi lại: "Em là cảm thấy quá lưu manh hả? Nhưng thực ra ở thời cổ đại họ cũng rất thích bình luận những thứ này, còn công nhiên làm thơ nữa chứ, em chắc là không bất ngờ những thứ này ha..."

"Thế nhưng hình như không có cô gái nào để ý, cho dù là để ý cũng là để ý xem có thể sinh đẻ không." Thu Vô Tế nói: "Nhưng em thấy con gái bây giờ thì lại đặc biệt để ý, anh cũng nói biện tập sẽ nhớ anh cả đời, em thấy Manh Manh năm lần bảy lượt đều cùng người làm thảo luận về bí quyết phong hùng, cũng là dáng vẻ ai thán này. Thật kỳ quái, cô ấy lại không phải là vì sinh đẻ, có gì đáng quan tâm chứ, chỉ là vì cho đàn ông xem sao?"

Sở Qua vô thức lén nghiêng mắt nhìn to nhỏ của nàng: "Không sai, chính là cho đàn ông nhìn đó."

Thu Vô Tế mặt không biểu tình ấn mặt hắn sang một bên: "Nhưng mà ai thật sự nhìn, mọi người lại tức giận, đổi lại bản toạ có thể móc mắt kẻ dê xồôm kia ngay! Vậy vất vả để vì cái gì, cái này không mâu thuần sao?"

"Em suy nghĩ nửa ngày lại suy nghĩ cái vấn đề triết học như vậy sao?" Sở Qua dở khóc dở cười, con ngươi chuyển động, ho khan nói: "Người ngoài đương nhiên không thể tuỳ tiện nhìn, thiết nghĩ Chu Manh Manh cũng là vì cho người mình thích nhìn thấy bản thân đẹp nhất, cho nên mới để... cho nên em..."

"Đi chết đi! Tưởng rằng em là tiểu cô nương dễ bị lừa lắm hả?" Thu Vô Tế nắm lấy gối ôm ấn vào mặt hắn, tức giận đi về phòng: "Em về phòng đây, anh tự mình chơi đi."

"Này... đợi đã..."

Thu Vô Tế đầu cũng không thèm quay lại nói: "Hôm đó ngủ chung chỉ là để ứng phó với mẹ anh, bây giờ bà ấy đi rồi, chúng ta đương nhiên vẫn phải dựa theo quy tắc cũ, đừng tưởng rằng có thể tuỳ tiện khinh dễ bổn toạ."

"Sớm đã biết em muốn chơi xấu mà" Sở Qua thở dài nói: "Được rồi, được rồi, sớm có chuẩn bị rồi, gọi em không phải vì cái này."

Thu Vô Tế thở phào một hơi, cũng không thèm tranh luận với hắn cái này có tính là chơi xấu hay không, quay đầu lại hỏi: "Vậy là cái gì."

"Em vừa rồi nhắc đến Chu Manh Manh, anh nghĩ đến có chuyện muốn bẩm báo." Sở Qua đơn giản nói ra chuyện của hộp đêm Thần Tích, lại nói: "Theo như anh thấy, dáng vẻ cười hi hi ha ha duyệt tận phong trân đó của Chu Manh Manh, hình như cũng là biểu tượng, biểu hiện của cô ấy giống như đã ly thân với chồng hai năm rồi, lại vẫn luôn muốn cứu vãn lại chông mới đúng... ngoài ra, chồng của cô ấy cũng không đơn giản, anh và Nguyệt Ảnh đều cảm thấy anh ta không có dị năng, thế nhưng biểu hiện của anh ta khi đối mặt với cảnh đập phá quán, còn thản định hơn cả người dị năng."

"À.." Thu Vô Tế sửng sốt, vuốt vuốt cằm nói: "Làm nửa ngày hoá ra là bản thân Manh Manh mới là tay mơ, xem ra hôm nào bổn toạ phải đến dạy cô ấy kinh nghiệm tình trường mới đúng." Sở Qua suýt chút nữa bật cười ra tiếng: "Chỉ dựa vào em? Dạy người khác kinh, nghiệm, tình, trường?”

"Dạy cô ấy ai nhìn ngực cô ấy thì móc mắt kẻ đó ra?"

Thu Vô Tế đảo mắt, bỗng nhiên chuyển sang dịu dàng, hà hơi như lan nói: "suýt chút nữa thì quên, phụ thân từng giáng lâm Vân Tế Sơn, từng nhìn thấy một vài thứ..."

Sở Qua lùi lại phía sau.

"Cho nên.. phụ thần, có đẹp không?"

"Không, không đẹp..."

"Hử?"

Sở Qua vội vàng sửa lại: "Đẹp, đẹp lắm"

"Sao lại đẹp rồi? Xin phụ thân viết thơ bình phẩm." "Tuyết của Vân Tế Sơn thật trắng..."

"Anh đi chết đi Sở Qua!" Thu Vô Tế câu cá chấp pháp thành công, hung dữ ném Sở Qua xuống giường đánh một trận.

"Ui ui.." Sở Qua tay chân kém cỏi không cản nổi, lập tức ra bài tất sát: "Anh vẫn đang bị thương đó."

Nắm đấm của Thu Vô Tế lập tức mềm xuống. Sở Qua lần này bị thương là vì ai... nói đến chuyện này Thu Vô Tế vẫn có chút áy náy, luôn cảm thấy là mình quá nóng vội, làm liên luy tới Sở Qua.

Sở Qua nắm lấy cổ tay nàng, Thu Vô Tế không giãy giụa.

Sở Qua nằm ở trên giường, Thu Vô Tế đè lên người hắn, bốn mắt nhìn nhau, tỏng mắt lại có chút kiều diễm tuôn ra.

Xác nhận quan hệ rồi, chỉ có điểm này là không ổn... bất kể chuyện gì, luôn cảm thấy cũng có thể trở thành tín hiệu thân mật.

Đặc biệt là bản thân hai bên cũng đã có tiền đề là muốn thân mật.

Thu Vô Tế có chút hoảng loạn tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng cảu Sở Qua, thấp giọng nói: "Không, không được nghĩ đến cái này... anh bại hoại nha Sở Qua..."
Bình Luận (0)
Comment