Chương 306: Nơi che mưa chắn gió (2)
Chương 306: Nơi che mưa chắn gió (2)Chương 306: Nơi che mưa chắn gió (2)
Sở Qua nói: "Vì sao nói là bại hoại, không nói là mê luyến?”
Thu Vô Tế tức giận nói: "Sớm biết như vậy, em không nên đồng ý với anh! Xác nhận quan hệ quỷ gì đó! Làm em thành yêu nữ hại nước."
"Anh lại không phải là quân vương."
"Anh còn quan trọng hơn cả quân vương."
Sở Qua sửng sốt, lại bị lời nói này làm cho mắc kẹt rồi.
Thu Vô Tế quay đầu lại nói: "Sáng thế phụ thần đương nhiên là quan trọng hơn quân vương rồi, quan trọng hơn nhiều."
Một lúc lâu sau, Sở Qua mới nói: "thế nhưng anh cảm thấy em không những không hại nước, lần này ngược lại còn bất ngờ khiến cho việc anh nắm bắt thế giới còn tiến thêm một bước... em xem, không có chuyện đặc biệt thúc đẩy, bao lâu nữa anh mới thử được cực hạn của bản thân, lấy được đột phá?"
"Anh đang nguy biện."
"Đâu có phải đem bản thân nói thành yêu nữ hại nước, nói em không phải ngược lại lại thành nguy biện là sao?" Sở Qua bật cười nói: "Nếu em muốn chính sự, cũng dễ làm thôi... ừm, chúng ta bàn luận thâu đêm, xem nên làm thế nào để đột phá hiện tại, nên lấy những gì ra, liệt kê danh sách?"
Thu Vô Tế vừa tức vừa buồn cười nói: "Em tự mình về phòng suy nghĩ, vì sao phải cùng anh thâu đêm..."
"Ầm ầm ầm!" Ngoài cửa sổ bỗng nhiên có tiếng sấm, cắt đứt lời nói của Thu Vô Tế.
Chớp mắt, mưa đã trút xuống.
Mưa lớn đập vào cửa sổ, rào rào, cửa sổ chưa đóng chập chờn đong đưa, chớp mắt đã thấy sắc thu lành lạnh.
Mà trong phòng ấm áp, luôn khiến cho người ta có một loại thể nghiệm tâm lý càng an tâm hơn.
"Biết ngay là đêm nay sẽ đổ mưa" Sở Qua nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, khẽ ôm lấy Thu Vô Tế, thấp giọng nói: "Từ khi em ra ngoài, có phải là chưa từng thấy mưa lớn không? Nhiều nhất chỉ là mưa nhỏ."
Thu Vô Tế nhớ lại thấy đúng là thật, ấn tượng tương đối sâu cũng chỉ là trận mưa nhỏ vào hôm Thất Tịch đó, lúc khác thỉnh thoảng có trận mưa nhỏ, rất nhanh đã tạnh, lần này vẫn là trận mưa lớn đầu tiên nàng thấy từ khi đến thế giới này.
"Anh lại muốn mượn trận mưa lớn này để nguy biện gì phải không?" Thu Vô Tế rất cảnh giác.
"Có người nói, chữ 'nhà' phân tích ra, chính là một nơi che mưa chắn gió, nuôi dưỡng một đàn heo con." Sở Qua khẽ hít hà hương thơm của nàng, nói: "Không có bên ngoài mưa to gió lớn, thì làm sao có thể trải nghiệm ấm áp trong nhà... còn có hai chú lợn con, một là Sở Qua, một là Thu Thu."
Thu Vô Tế sững sờ lắng nghe, cảm thấy thân thể mình càng lúc càng mềm ra, rõ ràng là đang đánh hẳn, cưỡi trên người hắn, lại không biết từ khi nào, bất tri bất giác đã biến thành nằm trên ngực hắn, bị hắn dùng tay ôm lấy eo, dán chặt vào nhau, nghe thấy nhịp tim của hắn, quy luật mà có lực. Âm thanh phập phồng, so với trận mưa xối xả như trút nước ngoài kia, hiển nhiên là tường hoà như vậy.
Sấm sét chớp giật bên ngoài, giống như thiên kiếp lôi điện ở thế giới trong sách, dù khiến người ta vạn kiếp thành tro, cũng có hắn che chở phía trước.
Vì vậy thần sắc hắn trắng bệch, vết máu loang lổ, mà bản thân vẫn không hề tổn hao, ngay cả pháp lực cũng đều được khôi phục.
Một nơi che mưa chắn gió, nuôi một đàn heo con.
"Anh chính là... muốn lừa em tiếp tục ngủ ở đây..."
Sở Qua không đáp, chỉ lật người lại.
Thu Vô Tế thuận theo đó mặc cho hẳn lật qua, một khắc sau bờ môi của hắn đã đặt xuống gò má của nàng, trán nàng, mũi nàng, cuối cùng hôn lên môi nàng.
Thu Vô Tế chủ động hé miệng ra, gắt gao quấn lấy.........
Trên đường lớn giữa đêm, mưa lớn xối xả, sớm đã không còn mấy người đi đường nữa.
Chỉ có xe ô tô cẩn thận mở đèn pha, xuyên thẳng qua màn mưa.
Chung Dật không che ô, mặc cho mưa lớn tẩy rửa thân thể, từng bước từng bước lặng lế đi trên đường Giang Tân dài đằng đẵng.
Đường dài, mưa đêm, người cô độc.
Có lẽ thời khắc này trong lòng hắn nghĩ đến rất rất nhiều chuyện...
Chỉ đáng tiếc ngọn lửa nhỏ một chút cũng không muốn biết hắn đang nghĩ đến chuyện gì.
Định mệnh nhà ngươi có thể về nhà ngươi sớm chút không! Mưa lớn như vậy mà đi trên đường làm cái gì hả?
Ta chính là một ngọn lửa nhỏ đong đưa trước gió, bị mưa lớn xối xả như vậy đập vào người thì có cảm nhận gì ngươi có biết không?
Viêm Thiên Liệt tức đến mức muốn giết người.