Chương 309: Thiên đạo phát hiện chuyện cũng không đơn giản (1)
Chương 309: Thiên đạo phát hiện chuyện cũng không đơn giản (1)Chương 309: Thiên đạo phát hiện chuyện cũng không đơn giản (1)
Nếu như có người ngoài nghe thấy đôi tình nhân trẻ này lúc ngồi trên bàn ăn sáng nói chuyện gì đó, đoán chừng cằm cũng rớt xuống đấy luôn.
Người ta nói chút chuyện vụn vặt hàng ngày, trưa nay có về nhà ăn cơm không, ai đón con...
Cặp đôi này thì nói: "Nếu tạm thời chỉ có thể lấy vật nhẹ, anh thử xem có thể khoan một không gian, ví dụ như đem áo choàng ra đây, đó là Lãm Vân Hà Chức Cẩm, dùng gió thu làm kim chỉ, tập hợp linh khí lúc hoàng hôn, rất mỏng nhẹ không có trọng lượng...
Sở Qua nói: "Anh vừa rồi cũng nghĩ đến thứ này, thử một chút không được, đoán chừng là cấp bậc thực sự quá cao rồi, có thể là năng lượng cũng tính là nặng?"
Thu Vô Tế ngược lại cũng không bất ngờ, cúi đầu gặm bánh bao: "Quả nhiên không dễ dàng như vậy... hoặc là nói cách khác, bản thân hạn chế là không phải trọng lượng, mà là năng lượng."
Sở Qua uống sữa đậu nành: "Chắc là vậy, không có cách nào lấy được."
"Trước khi nói chuyện thì lau hết sữa đậu nành ở miệng anh đi."
".. Ờ" Sở Qua lau miệng, thành khẩn nói: "Em khác rồi, có thể không lau."
Thu Vô Tế: "Cút."
Hai người lặng lẽ ăn thêm mấy miếng, Thu Vô Tế trầm tư nói: "Nếu như bản chất của giới hạn không phải là trọng lượng mà là năng lượng, vậy thì trực tiếp di dời đan dược đoán chừng cũng không được lắm, ngược lại là phân nhóm tài liệu đến luyện đan chắc là có thể xem xét... ngoài ra nếu không giới hạn trọng lượng thực ra có thể làm chút khoáng thạch mang tới trước, chế tạo một lò luyện đan tốt, hoặc là trực tiếp rời lò luyện đan đến đây, không biết có được không."
"Người khác dùng nồi cơm điện cũng có thể luyện đan."
Thu Vô Tế đập đũa: 'vậy anh tìm người khác đi."
Sở Qua lập tức im bặt, rụt cổ lại không nói chuyện.
Thu Vô Tế hừ hừ: "Còn không phải là bởi vì phụ thần của chúng ta viết, cái này bắt buộc, cái kia bắt buộc, có bản lĩnh thì anh đi sửa đổi thiết lập đi..."
Sở Qua chỉ đành nói: "Không sửa được, cái này cũng bao nhiêu chữ rồi, thiết lập căn bản là không thể nào thay đổi được, cần lò chính là cần lò... anh thử xem, lấy cái nào?"
"Lúc em bế quan, vậy lấy Bát Phương Thiên Tế Lò, thử đi."
"... không di chuyển được."
"Vậy chúng ta chọn một cái trong kho bảo tàng, cấp thấp một chút, ví dụ như Tử Kim Lò mà trước kia Sở Thiên Ca ở trong tông môn từng dùng, anh đặc biệt viết cho nhân vật chính dùng chắc là không tệ."
Sở Qua mạnh dạn nói: "Quá có đạo lý."
"Đinh" một tiếng, một chiếc Tử Kim Lò đột ngột xuất hiện bên bàn.
"Thật sự có thể?" Thu Vô Tế không ăn bánh bao nữa, có chút hưng phấn đứng lên, đi mấy vòng quanh cái lò, nói: "Cái lò này thật sự không tệ, phẩm cấp không cao nhưng rất ổn định, luyện đan dược phổ thông vô cùng thích hợp."
Sở Qua vò đầu: 'lại nói... cái này không lớn không nhỏ tính là bảo vật, người quản lý tông môn của em phát hiện trong kho mất đồ thì làm thế nào..."
Con mắt Thu Vô Tế trợn lên, nửa ngày mới nói: "Tông chủ đích thân lấy trộm, có thể thế nào!"
Sở Qua: ".."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, mau mau, mấy loại dược liệu này cũng trộm ra đây giúp bổn toạ, ví dụ như Thuỷ Huyền Hoa, Bích Thanh Đằng Căn, Tam Dương Diệp..."
Đồ trong kho dược liệu của Vân Tế Tông ở dưới sự canh phòng nghiêm ngặt từng món từng món bị lấy đi, biến mất vô cùng quỷ dị.
Tông chủ câu kết "người ngoài" trộm đồ trong kho nhà mình không chút xấu hổ, còn giục: 'ít như vậy, Trầm Hương Ngưng Lộ đó thì sao? Lấy một bình."
Sở Qua ở đó thở hổn hển nói: "Anh hết sức rồi..."
Thu Vô Tế ánh mắt khinh bỉ: "Trên đời có tủet có mấy người đàn ông chỉ di chuyển mấy thứ hoa cỏ lặt vặt cũng mệt đến mức thở hổn hển."
"Đây là vượt giới di chuyển, vượt giới."
"Mặc kệ, chính là rau." Thu Vô Tế rất tiếc nuối nói: "Cái này cũng không chỉ là để luyện đan cho anh, còn có bản thân em dùng... em cũng cần đề thăng..."
Sở Qua nói: "Để anh nghỉ ngơi một lát đi, anh đi gõ chữ trước, đợi khôi phục rồi anh lại đi rời tông môn khác."
"Rời tông môn chúng ta là được rồi, snh dọn cả tông môn khác nữa sẽ hại người ta cắt cử trăm người canh giữ kho. Tông môn của riêng em em có thể tuỳ ý, không sao."
"À.." Sở Qua ngửa về sau nói: "Thu tông chủ suy nghĩ chu toàn, anh còn tưởng..."
"Còn tưởng em câu kết với hán tử lạ mặt trộm đồ nhà mình đúng không?" Thu Vô Tế giơ một chân lên nói: "Đi đi đi, ở đây giao cho em, gõ chữ của anh đi."
Sở Qua "ờ' một tiếng, quay đầu muốn đi vào phòng gõ chữ
Chưa đi được hai bước, bước chân chậm lại nói: "Đợi đã... anh còn nhớ đến một vấn đề... đồ bỗng nhiên mất đi, liệu có ảnh hưởng đến tình tiết truyện không?"
Thu Vô Tế sửng sốt, sờ cằm trầm ngâm nói: "Về lý thuyết mà nói, những thứ này không phải là do anh viết chỉ tiết ra, đều là tông môn bọn em nhiều đời thu thập được, cho nên chắc sẽ không ảnh hưởng gì... ngược lại cái khác, thứ do anh viết ra nếu như không còn nữa, ví dụ như chân thân em rời khỏi đây...