Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 319 - Chương 319: Chém Gió (1)

Chương 319: Chém gió (1) Chương 319: Chém gió (1)Chương 319: Chém gió (1)

Ngọn lửa nhỏ thật sự trở thành ngọn lửa nhỏ, ngồi ở dưới lò đan, dùng thân thể cố gắng thêm nhiệt cho lò đan.

Sở Qua, Thu Vô Tế ngồi ở bên cạnh xem, thần tình trên mặt cũng vô cùng cổ quái.

Sao lại đen đại ma đầu Viêm Thiên Liệt đổi thành tạo hình đó chứ, bỗng nhiên cảm thấy rất đáng yêu.

Ngay cả dáng vẻ không tình không nguyện tức giận đùng đùng đó, cũng trở thành đứa trẻ hậm hực.

"Đừng bị biểu tượng mê hoặc." Thu Vô Tế mặt không biểu tình nhắc nhở: "Hắn là đại ma đầu."

Viêm Thiên Liệt: "Thối..."

"Im miệng." Thu Vô Tế rót một ly nước.

Ngọn lửa nhỏ lắc lư một cái, há miệng chửi to: "lửa luyện đan của cô, cô lại rót loạn nước gì?"

Thu Vô Tế bật cười, nói: "Ngươi vẫn rất có trách nhiệm."

"Làm một việc thì phải làm tốt nhất, đây là tín ngưỡng của bổn toạ..." Viêm Thiên Liệt khinh bỉ nói: "Nói đến khống chế lửa luyện đan, tất cả người của Vân Tế Tông cố cũng không phải là đối thủ của bổn toạ."

"Được rồi, biết ngươi khống chế lửa thiên hạ vô song rồi, vậy thì lò đan này giao cho ngươi, khoảng một canh giờ, không được lâu hơn."

Thu Vô Tế lại thở dài, kéo kéo Sở Qua: "Chúng ta nói chuyện." Sở Qua do dự nhìn Viêm Thiên Liệt nói: "Để hắn ở đây sao?"

"Bên ngoài mưa lớn vậy, em cũng không nói là mở cửa đi ra ngoài." Thu VÔ Tế kéo Sở Qua vào phòng: "Em lập trận pháp rồi, hắn không ra được, chỉ cần khinh cử vọng động là em biết ngay."

Ngọn lửa nhỏ lặng lẽ nhìn Thu Vô Thế "thanh cao danh thế" kéo Sở Qua trốn vào phòng, vô lực buồn nôn.

Ta một chút cũng không muốn chạy, các ngươi yên tâm đi... nếu như thiên đạo không có ý giết ta, ta hận không thể quan sát đôi cẩu nam nữ các ngươi thêm hai ngày, đó chính là ở khoảng cách gần quan sát thiên đạo!

Thế nhưng luôn cảm thấy đàn bà độc ác Thu Vô Tế này có thể ở đây chém gối gió... làm thế nào vậy?

Quân vương vô đạo, sủng tín yêu phi! Ngọn lửa nhỏ căm hận nghĩ, cố gắng mở thần niệm ra, thử nghe lén xem ở trong đó đang nói gì.

Trong phòng cũng không phải là cảnh tượng mà ngọn lửa nhỏ nghĩ tới, Sở Qua và Thu Vô Tế cùng sánh vai đứng trước cửa sổ, cùng nhìn mưa như trút nước ngoài cửa sổ.

Mưa đã không còn to như tối qua, cũng không có sấm chớp.

Chỉ là vẫn lách tách rơi, khiến cho người ta thấy phiền lòng.

"Có... có phải anh có chút phiên muộn không?" Thu Vô Tế thấp giọng nói: "Những lời đó của anh, giống như là nói cho Viêm Thiên Liệt nghe, em lại thấy càng giống như anh đang tự thuyết phục mình."

"Bởi vì bất luận anh cố tình hay vô ý, đã khách quan ảnh hưởng đến vận mệnh của sinh linh trong sách, sống chết của tất cả sinh linh đều nằm trong tay anh, buồn vui của họ cũng do anh quyết định, anh cảm thấy trong lòng trầm nặng, trách nhiệm quá lớn."

"Nếu như viết mỗi một câu chuyện đều lo lắng về điều này, vậy còn có ai dám viết truyện nữa" Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Biết em muốn nói chuyện gì với anh không?”

"Hử?"

"Em muốn nói chính là, hi vọng anh tách rõ thế giới trong sách và thế giới hiện tại, anh chỉ là đang viết sách, đối với tình tiết trong sách, anh chính là thiên đạo vô tình, nên đi thế nào thì đi thế đó. Chỉ có kiên định đi theo suy nghĩ của anh, vậy mới là một thế giới hoàn chỉnh đặc sắc, chứ không phải là sợ đầu sợ đuôi, trái phải đêu khó, mất đi sự hấp dẫn, đến lúc đó làm cho thế giới có thể thành lâp hay không đều thành vấn đề, mới là Quy Khư chân chính, là huỷ diệt nghiêm trọng nhất."

Sở Qua kinh ngạc, lòng bàn tay lại có chút mồ hôi lạnh.

Thu Vô Tế khẽ nắm lấy tay hẳn, ôn nhu nói: "Ở góc độ của anh, cho dù lúc này dưới ngòi bút đang viết Thu Vô Tế, cần bị thương thì bị thương, cần chết cũng phải chết, đó mới là một tác giả khống chế được tình tiết của mình."

Sở Qua lập tức nói: "Không thể được, cho dù dựa theo tình tiết, suy diễn thế nào em cũng sẽ không chết."

Thu Vô Tế nắm lấy tay hắn: "Đó chính là "không nên", em nói với anh chính là, anh suy nghĩ là tình tiết đi theo hướng nên hay không nên, có thích hợp hay không, đó mới là trách nhiệm đối với cả thế giới. Chứ không phải là xem cảm tình anh đối với người đó, có nhẫn tâm hay không, đó là tình cảm đàn bà rồi." Nàng ngừng lại một chút, ung dung nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ: "Thế giới này có câu thơ, thật sự rất hay." Sở Qua nhạy bén nói: "Trời nếu có Tình trời cũng già?"
Bình Luận (0)
Comment