Chương 324: Ý nghĩa chân chính (2)
Chương 324: Ý nghĩa chân chính (2)Chương 324: Ý nghĩa chân chính (2)
"Biết rồi" Viêm Thiên Liệt thản nhiên nói: "Câu cuối cùng này uy hiếp không cần dùng thêm nữa, bản toạ không ngu. Về loại ý nghĩa nào đó, đây là bổn toạ tìm kiếm bí mật của thiên đạo, nên có bao nhiêu ngu xuẩn mới nói cho người khác biết chứ?”
Còn chưa dứt lời, hắn liền cảm thấy một loại cảm giác ảo ảnh như thị giác bị kéo dài ra.
Chỉ một căn phòng dường như bắt đầu gấp khúc, phóng đại, biến thành bao la bát ngát.
Sàn gác biến thành trời xanh mây trắng, bên dưới là Cửu Châu và biển cả rộng lớn mênh mông.
Phía Nam của Cửu Châu có núi lửa, miệng núi lửa nối thẳng tới chỗ sâu trong lòng đất, đó là liệt diệm chi tâm mà hắn ở.
Lúc Viêm Thiên Liệt hồi thần, bản thân đã ở liệt diệm chỉ tâm, hạt châu nhỏ an tĩnh lơ lửng ở trong hoả diệm, dường như tất cả đều chưa từng xảy ra.
Chạy ra ngoài dầm mưa bị hành hạ ngược đãi bị bắt làm tù binh, dường như chỉ là một giấc mơ.
Thật sự là thiên đạo chi lực, Viêm Thiên Liệt tự nhận cho dù khiến bản thân đột phá phi thăng đến thiên giới, cũng còn xa vẫn không đạt đến cấp bậc như vậy... đây là thiên đạo mà ngay cả thế giới cũng cùng nằm trong khống chế của hắn, lúc trước 'khiêu chiến thiên đạo, hôm nay xem ra quả thực không tự lượng sức mình chí ít ở trong phạm vi thế giới này là không tự lượng sức. Có điều vẫn may... hôm nay bổn toạ 'thay trời tuân thứ, ai còn muốn dòm trời?
Bổ toạ không làm được, các ngươi cũng đừng mơ........
Sở Qua mỉm cười nói: "Được, từ sau khi đột phá, anh có thể cảm nhận được lực khống chế của mình... hôm nay anh lưu lại "đạo tiêu" ở trên người hắn, có khinh cử vọng động là anh lập tức có thể phát giác."
Thu Vô Tế nói: "Anh cũng lưu lại thứ đó trên người em đúng không? Lần nào vừa nhìn cũng nhìn thấy em ngay."
"Không có..." Sở Qua nói: "Thuần tuý là bởi vì, ở thế giới đó, anh để ý nhất là em..."
Thu Vô Tế nhìn hắn một lúc, bĩu môi nói: Không phải là lại muốn lừa hôn người ta chứ." "Khụ.' Sở Qua ho khan nói: "Hôn không phải là lẽ đương nhiên sao..."
"Nghĩ chút chuyện chính sự đi có được không?" Thu Vô Tế tức giận nói: "Chuyện của Chung Dật bọn họ, anh thấy thế nào?"
Rõ ràng không nghĩ chính sự là em, †uỳ tiện một câu cũng có thể nghĩ thành lừa hôn người khác, anh đâu có ý đó chứ... Sở Qua dở khóc dở cười, chỉ đành nói: "Chuyện này à... đầu tiên anh muốn dọn nhà."
Thu Vô Tế sửng sốt: "Dọn nhà?”
"Ừm, chúng ta có thể đến Nhà Đen, có thể qua lại với Chung Dật, cái này đều không có gì... thế nhưng anh cảm thấy chỗ ở vẫn là đừng quá công khai thì tốt hơn, tránh gây phiền phức. Đây là thứ nhất" Sở Qua kéo tay Thu Vô Tế lắc lắc nói: "Thu Thu, em biết anh mà, anh chỉ muốn cùng em sống những ngày an nhiên, không muốn cuốn vào quá nhiều thị phi. Những tin tức này, lợi ích lớn nhất là để chúng ta có thể tránh né và rời xa."
Thu Vô Tế bĩu môi nói: "Em thấy anh là khẩu thị tâm phi, phiền phức nhiều nhất đều là bản thân anh chủ động tham gia, không chịu ngồi yên giống hệt con khi."
Sở Qua ngượng ngùng cười nói: "Đó không phải vẫn đeo mặt nạ sao. Không chịu ngồi yên là Hồ Lô Oa, có liên quan gì đến Sở Qua anh chứ?”
Thu Vô Tế: "..."
"Hơn nữa, chúng ta cũng phải nói bóng nói gió nghĩ biện pháp làm rõ chân tướng, anh cảm thấy hiện giờ chừng mực vừa vặn, đừng can thiệp quá sâu, cũng có thể bảo đảm không tách rời."
"Anh cũng có nguy biện." Thu Vô Tế tức giận nói: "Đó là thứ nhất, tiếp theo thì sao?"
Sở Qua chỉ vào lò đan trên đất, chúc chúc nhau đặt ở trong phòng này.
Hắn khẽ ôm lấy Thu Vô Tế, ôn nhu nói: "Căn nhà này đã quá nhỏ rồi, không đủ cho một đàn lợn con sống."
Trong lòng Thu Vô Tế khẽ rung động một chút, ý niệm vừa nghĩ ra trong đầu muốn nói ra lại chớp mắt bị nói đến tận mây xanh rồi.
Bên ngoài mưa vẫn rất lớn.
Lòng hắn ôm lại ấm áp như vậy.
Nơi này quả thực quá nhỏ, cho dù muốn mua một chú lợn bông lớn hơn chút để ôm chơi, cũng không có chỗ để...
Sau này thật sự sinh một đàn lợn con thì làm thế nào?
Không đúng, ai muốn sinh lợn con với hắn.
Bên tai truyền đến tiếng rủ rỉ của Sở Qua: "Thu Thu, mưa tạnh rồi chúng ta đi mua nhà, có được không?”
Rõ ràng trong lòng buồn nôn, nhưng Thu Vô Tế vẫn nghe thấy mình hồi đáp trong vô thức: "Được."
Thanh âm đó ôn nhu đến mức, bản thân cũng không tin người nói lại là Thu Vô Tế.
Nàng cảm thấy trên mặt mình hơi nóng, dường như muốn cứu lại thể diện liên nói: "Cho dù mưa, cũng không phải là không thể ra ngoài, anh coi anh là ngọn lửa à, dễ hỏng như vậy."
Sở Qua bị chọc cười nói: "Được, vậy bây giờ chúng ta đi."