Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 325 - Chương 325: Mưa Gió Mịt Mờ (1)

Chương 325: Mưa gió mịt mờ (1) Chương 325: Mưa gió mịt mờ (1)Chương 325: Mưa gió mịt mờ (1)

Tuy rằng bắt được ngọn lửa nhỏ, còn bắt ngọn lửa nhỏ luyện đan, giống như là truyện đã trải qua rất lâu rồi, thực tế thì thười gian vừa mới đến trưa.

Sở Qua upload chương mới ngày hôm nay, bao gồm cả Thu Thu Tự Truyện, không biết xấu hổ mà tính là hai chương, rồi liền đưa Thu Vô Tế ra ngoài đi ăn cơm.

Yêu đương đương nhiên là kẻ thù lớn nhất của gõ chữ rồi, thậm chí cũng là kẻ thù lớn nhất của tu hành.

Đã sai ngọn lửa nhỏ vất vả luyện xong mấy lò đan, lại một viên cũng không ăn, liền ra ngoài đi dạo phố rồi... không biết Viêm Thiên Liệt biết thì sẽ tạo phản không.

Mưa vẫn rất lớn, hai người cùng che một cây dù lớn, đi sát bên nhau, một chân cao một chân thấp bước trên đường.

Trước kia Sở Qua đặc biệt ghét mưa kiểu này, vừa nhìn thấy thời tiết liền lười bước ra cửa. Mà Thu Vô Tế rất thích, tiên nhân thì làm sao có thể sợ mưa? Dù sao mưa thu rả rích, có thể khiến nàng cảm nhận được mùa thu tươi mát, thỉnh thoảng nổi hứng làm thơ, còn có thể ngâm hai câu thơ Thạch Đình Thính Vũ nữa.

Thế nhưng hiện giờ hình như có chút ngược lại, Sở Qua rất thích trời mưa này, bởi vì có thể để hắn ở dưới ô ôm Thu Thu cùng đi, cảm giác vô cùng thân mật. .

Thu Vô Tế lại bắt đầu không quen, đi ở trên đường lớn còn ôm ấp nhau, cảm giác thật xấu hổ... ở trên đường lớn còn không thể tuỳ tiện sử dụng thuật pháp, dẫn đến muốn che mưa cũng không che được, chiếc ô lớn như vậy cũng không ngăn được nước mưa bay nghiêng bắn vào, không bao lâu sau liền cảm thấy lưng cũng đã bị mưa làm ướt áo rồi.

"Vì sao chỉ mang một chiếc ô!" Thu Vô Tế cáu kỉnh nói.

"Bởi vì trong nhà chỉ có một chiếc ô...

" Tiên lạc phàm trần rồi phải không?" Sở Qua liền cười nói: "Đã từng ở trong giang hồ, áo tơi chịu mưa gió, đeo kiếm độc hành, nhìn vê làn nước trong thiên địa mênh mông, có từng nhớ hay không?"

".. Anh bây giờ càng ngày càng giỏi nguy biện rồi." Thu Vô Tế bất đắc dĩ nói: "Thứ gì cũng có thể bị anh nói đẹp như một đoá hoa, giống như trước kia anh rất thích mưa vậy."

"trước kia không thích, thế nhưng bây giờ có em."

Thu Vô Tế cảm thấy hắn hiện giờ có tiến bộ không phải là nguy biện, mà là dỗ ngon dỗ ngọt.

Chẳng bao lâu sau trực nam thối chỉ muốn để người ta đánh một trận kia, một đi không trở lại, mở miệng ra liền so với nhân vật chính trong sách của hắn còn biết.

Tuy rằng có lúc cũng cảm thấy xấu hổ, thế nhưng vẫn rất thích nghe.

Đàn ông một khi nói chuyện yêu đương, chính là tiến bộ rõ rệt như vậy sao? Hay là bởi vì... từng dùng chân cái đó rồi, vì vậy cũng đả thông được cầu nối thiên địa, nối liền hai mạch Nhâm Đốc rồi?

Lại bị hắn nói như vậy, Thu Vô Tế cũng cảm thấy cơn mưa này không có gì đáng ghét cả, đi bộ trong mưa cũng là thể nghiệm hiếm thấy, đặc biệt là lần đầu tiên cùng hắn che một chiếc ô, đi trên con đường rộng lớn.

Xung quanh cũng cón gười đi đường, cầm ô vội vàng lướt qua. Có người ngồi xe đạp điện, mặc áo mưa, khổ sở trở về nhà.

Lúc tâm cảnh của mình bình hoà an yên, lại nhìn nhân gian, không thấy phiền muộn, liền như thấy bức tranh yên vũ trong nhân thế.

Thu Vô Tế nhìn thấy cũng có những đôi nam nữ khác cầm ô đi qua, hai người sánh vai nhau cũng bị mưa táp cho ướt cả.

Nàng vô thức liếc mắt nhìn vai phải của mình. Rõ ràng trên vai cũng bị nước mưa bắn vào, nhưng vai phải lại rất sạch sẽ dễ chịu, bị che chắn cực kỳ chặt chẽ.

Thu Vô Tế sửng sốt, quay đầu nhìn Sở Qua ở bên cạnh, lại thấy vai trái của Sở Qua đã ướt không thành cái dạng gì rồi.

Bởi vì che ô nghiêng về phía của nàng, cố gắng đảm bảo che cho nàng không bị ướt. Ngay cả thân thể của Sở Qua ở trong, cũng đều là ô của nàng.

Sóng mắt của Thu Vô Tế có chút mê mang, giờ này khắc này nàng một chút cũng không thấy chán ghét cơn mưa này.

Bởi vì có anh.

Nàng lén nhìn một vòng khắp trái phải, lặng lẽ búng tay phóng thuật pháp ra.

Sở Qua bỗng nhiên cảm thấy vai trái lộ bên ngoài ô của mình không còn cảm giác bị nước mưa đập vào nữa, mưa lớn nhìn như đánh vào vai, nhưng thực ra toàn bộ đã bị một tầng khí không thể nhìn thấy ngăn cách, thuận theo đó mà chảy xuống bên người, mà bờ vai vốn ướt sũng cũng không biết đã được sấy khô từ lúc nào, khô ráo sạch sẽ.

"Ướt sũng không tốt cho sức khoẻ, dễ bị phong thấp." Thu Vô Tế cúi đầu.

Sở Qua mỉm cười.

Tu hành hiện giờ, phong thấp ở đâu ra...

Dáng vẻ đau xót bạn trai của Thu tông chủ, thật sự đáng yêu.

"Cười gì mà cười!" Thu Vô Tế bước qua một vũng nước lớn: "Anh còn phải đi bao lâu nữa?"

Sở Qua nói: "Anh cảm thấy đi bao lâu cũng được."

Thực ra lúc này Thu Vô Tế cũng cảm thấy đi bao lâu cũng được.
Bình Luận (0)
Comment