Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 326 - Chương 326: Mưa Gió Mịt Mờ (2)

Chương 326: Mưa gió mịt mờ (2) Chương 326: Mưa gió mịt mờ (2)Chương 326: Mưa gió mịt mờ (2)

Con đường rất dài, phía trước bao trùm trong mưa gió mịt mờ, nhìn qua dường như không có điểm cuối, hình như có thể đi đến thiên hoang địa lão.

Thật sự cứ như vậy đi đến thiên hoang địa lão, cũng rã tốt.

Nhưng mà mọi người vẫn còn có mục tiêu.

Ở phía trước không xa, chính là một trung tâm môi giới nhà đất. Cho đến khi Sở Qua dừng ở trước cửa, Thu Vô Tế nhìn mưa lớn phía xa, lại vẫn có chút buồn vô cớ.

"Hai vị thuê nhà hay là mua nhà?”

Cô gái môi giới lập tức kéo tâm tư của Thu Vô Tế về hiện thực, nhìn các loại bảng giá, các loại giấy tờ dán đây trên tường, dường như từ Giang Nam mưa gió trong quyển sách này về tới nhân gian rồi.

Chuyện mua nhà Sở Qua tạm thời không suy nghĩ đến tuy rằng thu nhập hai tháng nay nhìn thì rất trâu bò, thế nhưng cách mua được nhà hiển nhiên còn có một khoảng cách rất xa nữa, trực tiếp bỏ qua.

Nếu thuê nhà, ngược lại có chút suy nghĩ...

Trong thành phố thuê phòng lớn chút, cái loại năm phòng ba sảnh gì đó, đối với hai người mà nói hình như cũng không phải là quá thích hợp, lại không phải là hiện giờ phải sinh một đàn lợn con, nhiều phòng như vậy để làm gì?

Sở Qua nghĩ đến Vạn Tử Tuấn, ở ngoại ô thậm chí là những toà tiểu viện ở thôn quê, hình như vô cùng phù hợp, chỉ đáng tiếc cách nội thành quá xa, bình thường có chút chuyện cần vào thành phố thì lại không tiện.

Có thể suy nghĩ đến loại lầu trong lầu kia, đem bố trí tầng trên sửa thành nơi luyện đan, tầng dưới để sinh hoạt hàng ngày, ngược lại rất thích hợp cho hai người. Vị trí vẫn ở xung quang trong nội thành, giống như hiện giờ, không quá xa cũng không cần ở nội thành, vô cùng thích hợp.

Thu Vô Tế cảm thấy tốt nhất là ở khu nhà hiện tại, nơi này mua đồ ăn gì cũng đều quen rồi, Manh Manh cũng ở gần đây, dọn đến chỗ khác lại phải làm quen lại từ đầu, phiền phức.

Suy nghĩ như vậy, thực ra mục tiêu vân rất dễ xác định, không cần chọn nhiều hoa mắt.

Đáng tiếc là... "Chào anh, hai người muốn loại lầu trong lầu này, vẫn phải yêu cầu mỗi sàn đủ lớn..." Em gái môi giới mang theo thần tình các người bức yêu cầu thật nhiều: "Chúng tôi không đăng ký loại này, loại này rất ít người thuê, có thuê thì cũng là kiểu gia đình nghèo. Cho dù lầu trong lòng, cũng là diện tích một sàn là năm sáu mươi mét vuông, chỉ tính riêng một sàn so với một căn nhà bình thường còn nhỏ hơn mới đúng, hai người chính là quá không hiểu, luôn cảm thấy nhà cũng tuỳ tiện chọn giống như mua rau.

Sở Qua nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn của đối phương, mỉm cười, hắn phát hiện mình bây giờ hình như tu dưỡng càng ngày càng tốt, lại một chút cảm giác không vui cũng không có.

"Làm phiền rồi, chúng tôi đi hỏi môi giới khác."

"Hỏi cũng vậy thôi." Em gái môi giới trực tiếp nói: "Người thuê cũng đều là nhiều nhà treo, ai biết chỉ treo một nhà... nếu anh không giới hạn phạm vi, khu khác có thể còn có, khu này chắc chắn không có."

Sở Qua nghe rồi lại cảm thấy có chút đạo lý, liền quay sang hỏi Thu Vô Tế: "Hay là em hỏi thử Chu Manh Manh xem bên đó có người quen nào cho thuê nhà không, anh cũng hỏi bạn học thử xem."

Đôi mắt đẹp của Thu Vô Tế bắt đầu tập trung vào tin tức thuê phòng trên tường, lúc này mới chỉ vào một bảng quảng cáo trong đó, nói: "Căn một ngàn kia, có phải là của Nguyệt Ảnh không?"

Sở Qua nhìn tiểu khu và số phòng, thật đúng rồi: "Thật sự là phòng đó, lâu như vậy vẫn chưa cho thuê được sao? Một ngàn, quá đắt, đó chính là nhà trọ đơn giản..." Thu Vô Tế nói: "Rất thích hợp đối với chúng ta. Chỉ đối diện mấy bước mà thôi, mở riêng ra, dùng để chất đồ lung tung và... đồ rèn luyện, bao gồm cả máy chạy bộ của em cũng có thể cho vào, không gian sinh hoạt bình thường của chúng ta không phải là rộng hơn rồi sao."

"A...' Sở Qua vỗ tay nói: "Rất có đạo lý, như vậy thậm chí không cần dọn nhà, quá bớt việc rồi."

Thu Vô Tế nói: "Thậm chí không cần tìm môi giới, em nhớ chủ nhà có dán tin tức tìm khách thuê ở trong tiểu khu, trực tiếp liên hệ với chủ nhà không phải càng tốt hơn sao?”

Nói xong đôi mắt liếc qua em gái môi giới, ẩn chứa không vui.

Bản thân Sở Qua không cảm thấy không vui, Thu Vô Tế thay Sở Qua không vui. Đối với bạn trai nhà ta mà bày ra vẻ mặt hối đó cho ai xem?

Sở Qua hình như cũng nhìn ra được ý của nàng, xoa xoa đầu nàng, giống như vuốt lông mèo.

Thu Vô Tế khit mũi nói: "Đi thôi."

Hai người tay trong tay sánh vai mà đi, Sở Qua che ô.

Thu Vô Tế rất tự nhiên kéo cánh tay của hắn, hai người bước đi cực kỳ đồng bộ, đi vào trong màn mưa.

Từ đầu đến cuối cũng không nhìn người môi giới lấy một cái, thậm chí cũng cảm thấy lần này ra ngoài hình như cũng khong phải là tìm môi giới thuê nhà... dù sao đến môi giới cũng không làm gì, hai người cũng không cảm thấy đến vô ích.

Vẻn vẹn chỉ là vì hưởng thụ cơn mưa mùa thu này, hưởng thụ thời gian núp dưới một chiếc ô, vì cơm áo gạo tiền cuộc sống mà đi. Vậy là đủ rồi.
Bình Luận (0)
Comment