Chương 327: Kẹo sô-cô-la (1)
Chương 327: Kẹo sô-cô-la (1)Chương 327: Kẹo sô-cô-la (1)
Về đến tiểu khu tìm được quảng cáo tìm khách thuê phòng đối diện của chủ nhà, sa khi nói chuyện với chủ nhà, một ngàn tệ chuyển thành tám trăm tệ. Đôi tình nhân trẻ ngay cả dọn nhà cũng không cần, đơn giản, rõ ràng mà giải quyết xong vấn đề phòng thuê quá nhỏ không đủ dùng.
Đem máy chạy bộ và lò đan dọn đến phòng đối diện, thuận tiện bỏ đi những đồ không cần thiết, hai người bỗng nhiên phát hiện căn phòng vốn nhỏ bé này lại rộng rãi sáng sủa hơn nhiều, ngay cả cửa sổ dường như cũng có thể để được một chậu hoa.
Không gian của Nguyệt Ảnh bên đó còn thừa rất nhiều, suy cho cùng cũng có cả nhà bếp, nhà vệ sinh, sân thượng, hai người thậm chí có thể chia nhau ra tắm rửa... chỉ tính riêng gian phòng, dù sao cũng không cần giường, một cái lò đan lẻ loi trơ trọi đặt ở đó ngược lại cũng trống trải, sau này còn có thể để thêm đồ nữa.
Tốn hơn nửa giờ đồng hồ để chỉnh lý căn phòng, Thu Vô Tế thoải mái nằm ở trên ghế salon nhà mình nhìn không gian rộng lớn này, cảm thấy cả cả không gian cũng tươi mát hơn mấy phần, ngay cả ánh mặt trời cũng sáng hơn... có trời mới biết ngày mưa này nàng lấy đâu ra nhìn thấy ánh mặt trời.
Tóm lại Thu Vô Tế nhìn trái nhìn phải, nhìn đâu cũng thuận mắt, tâm tình rất tốt vươn vai nói: "Đây mới là nơi người ở chứ..."
Sở Qua ở bên cạnh nghiêm mặt nói: "Trước đây không phải người ở sao?"
"Ừm, nuôi heo."
"Em mới là heo." "Anh ý."
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, Thu Vô Tế lộ ra nụ cười uỷ mị quyến rũ: "Em mệt rồi, trên sô pha không có gối đầu..."
Sở Qua nhất thời không phản ứng kịp: 'À... anh đi lấy cho em nhé?"
"Em muốn ôm lợn con."
"Vậy thì ôm... ách.." Sở Qua phúc chí tâm linh, bỗng chuyển đề tài: "Lợn con ở đây."
Hắn vui vẻ ôm qua, ngồi đó để Thu Vô Tế gối đầu lên đùi hắn.
Thu Vô Tế rất mãn nguyện về sự nhanh nhạy của hắn, gối đầu trên đùi hẳn, phát ra tiếng thở thư thái: "Nói rồi, anh mới là heo đó."
Sở Qua mỉm cười nhìn nàng, không tranh luận nữa, là thì là. Hắn ngược lại cảm thấy Thu Vô Tế càng lúc càng giống một con mèo.
Chỉ có điều nàng càng nguyện ý cho rằng hai người là lợn con.
Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Thu Vô Tế, nhìn dung nhan điềm tĩnh khi nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, trái tim mềm nhữn ra, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Không biết bản thân Thu Vô Tế có ý thức được, hôm nay có một đôi tình nhân trẻ vì ở cùng "nhà" mà bận rộn vất vả, một chuyện nhỏ bé thực ra ý nghĩa cũng không giống nhau. Tuy rằng cuối cùng vẫn là trở về chỗ cũ... rất tốt, nơi ở đã lâu, vốn chính là nhà.
Sau khi có anh, càng là như vậy.
Vân là câu nói đó, mấy vạn lần cũng nói không chán, em từ trong sách chạy ra, thật tốt... Thu Vô Tế nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên lẩm bẩm một câu cảm thán kỳ quái: "Sao em lại cảm thấy Trương Kỳ Nhân và Nguyệt Ảnh rời đi, toàn là để chuẩn bị cho em..."
Sở Qua nghĩ cũng cảm thấy có chút buồn cười, Trương Kỳ Nhân thì không nói, Nguyệt Ảnh chuyển đi lâu như vậy căn phòng vẫn không cho thuê, còn thật sự là có chút ý tứ đợi bọn họ đến dùng.
Đương nhiên đây cũng không thể sẽ là có ai cố ý sắp xếp, không ai ăn no rỗi hơi đi sắp xếp cái này, chê phòng quá nhỏ đi thuê cái khác không phải là xong chuyện rồi sao, sắp xếp cái này thì có ý nghĩa gì... chỉ có thể nói thật sự là trùng hợp, vừa vặn thuận tiện cho hai kẻ lười biếng này mà thôi.
Lười biếng cũng có nghĩa là không có cách nào thập toàn thập mỹ: "Trước kia chúng ta nói muốn chuyển, một nguyên nhân trong đó là không muốn cho người khác biết chỗ ở, hôm nay không chuyển, vấn đề này có phải là phải suy nghĩ chút không." Thu Vô Tế hỏi: "Anh từng tiết lộ chỗ ở với Chung Dật sao?"
"Không, anh ở đây ngoai trừ nói với ba mẹ ra, cũng chỉ có Kỳ Nhân và Vũ Dương biết, còn có Chu Manh Manh của em bên đó nữa. Sau đó là Cố Nhược Ngôn và Nguyệt Ảnh, cộng thêm Hải Đông Thanh và người xuyên tường từng ngồi tù nữa?" Sở Qua đếm, cảm thấy hình như cũng không có gì: "Như vậy hình như dọn hay không dọn cũng giống nhau, Chung Dật giao du rộng lớn, thật sự muốn tra ra chỗ ở của chúng ta, e rằng nơi này và nơi khác cũng không có gì khác biệt.
Thu Vô Tế suy nghĩ, nói: "Thực ra muốn giấu cũng không phải là Chung Dật, là nhân sĩ tà đạo từ bên ngoài đến kia, gọi là gì nhỉ Đỗ Liên Phong à? Chỉ cần những người này đừng tìm tới cửa, những cái khác cũng không có quan hệ gì"
Sở Qua nói: "Chúng ta người mang đặc dị, luôn có chút dự cảm, không dễ gì né tránh được việc những người khác tìm đến cửa."